Sáng hôm sau, Nhật Lam bị đánh thức bởi tiếng gọi khe khẽ của Minh Anh. Em mở mặt đập vào mắt em là nụ cười xinh xắn của chị. Chị cười dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc em, giọng nhỏ nhẹ cất lên:
"Bé con, chào buổi sáng!"
Em ngồi bật dậy ôm lấy chị, giọng nói mang chút nức nở:
"Em nhớ chị!"
Chị ôm lấy em, bật cười: "Chị xin lỗi. Tối qua chị uống say quá nên mới phải ngủ lại nhà bạn. Để em ở nhà một mình chị cũng rất lo lắng."
"Vâng em biết!"
"Ừm! Bé con ngoan đừng giận chị nhé!"
"Làm sao em có thể giận chị đây? Em thật sự rất yêu chị."
"Cảm ơn em, bé con của chị."
Những cơn sóng dữ dội nơi đáy lòng chẳng thể được được xoa dịu bằng vòng tay ấm áp, giọng nói dịu dàng của chị, mùi hương xa lạ trên người chị khiến em rất khó chịu đến mức nghẹt thở. Em cố gắng giữ bình tĩnh hỏi chị cũng như muốn tìm kiếm câu trả lời cho sự nghi ngờ của em.
"Chị ấy là ai?"
"Hả? Ai cơ?"
"Cô gái hôm qua nhận điện thoại thay chị?"
"À... một người bạn rất thân của chị!"
Minh Anh xoa nhẹ tâm lưng của Nhật Lam như muốn an ủi.
"Chị... có thể đừng thân thiết quá với chị ấy... có được không?"
"Sao vậy? Cô ấy là bạn thân của chị lâu ngày bọn chị mới gặp lại, hai bọn chị thân thiết với nhau là chuyện bình thường mà."
"Thật sự chỉ là bạn sao?"
Minh Anh hôn lên đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-het-su-diu-dang-cua-troi-dat-gui-cho-chi/2938990/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.