Tớ sợ cậu xem thường tớ. —— Sầm Niệm
Giấc mơ quá chân thực, thậm chí xúc cảm ấm áp kia Sầm Niệm còn nhớ rõ ràng.
Đến mức mà sau đó gặp Dịch Hoán Thanh cô đều xấu hổ, giống như mình đã mạo phạm cậu ấy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, kỳ thi tháng 12 đã tới.
Sầm Niệm thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị trở về phòng gội đầu, bài thi toán vừa rồi đã tiêu hao không ít tế bào não của cô.
“Niệm Niệm, về phòng sao?”
Thẩm An Kỳ thu dọn xong hỏi.
“Ừ, về phòng gội đầu.”
Sầm Niệm đưa tay chỉ đầu tóc của mình.
Thẩm An Kỳ nhìn, tỏ ý đã hiểu: “Hôm nay toán thật là khó nha!”
Sầm Niệm nhớ lại, môn toán của cô rất kém, đương nhiên cũng không rõ độ khó thế nào.
Nhưng mà hôm nay cô đã tính ra được đáp án của câu khó thứ hai.
Cô lại nghĩ đề thi toán lần này cũng khá đơn giản: “Haizz, toán là dựa vào may mắn.”
2 Hai người cũng không tiếp tục nói về chuyện thi cử, nói đến lại càng bực mình, còn không bằng nghĩ xem tối nay ăn gì.
Buổi chiều thi hôm đó cách giờ tự học buổi tối dài hơn bình thường, Sầm Niệm và Thẩm An Kỳ ung dung ăn cơm xong rồi trở về phòng học.
Phần thi ngày mai là một trận chiến ác liệt, Sầm Niệm phải nắm chắc bài thi tiếng Anh vào buổi chiều, ngàn vạn lần không thể giống như lần trước được.
Gần tới giờ tự học buổi tối, mọi người dần tới nhiều hơn, giọng nói chuyện cũng càng lúc càng lớn.
“Chu Tĩnh, câu cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-cau-di-vao-giac-ngu/924336/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.