Tớ sợ cậu xem thường tớ. —— Sầm Niệm
Giấc mơ quá chân thực, thậm chí xúc cảm ấm áp kia Sầm Niệm còn nhớ rõ ràng.
Đến mức mà sau đó gặp Dịch Hoán Thanh cô đều xấu hổ, giống như mình đã mạo phạm cậu ấy.
Thời gian trôi qua cực nhanh, kỳ thi tháng 12 đã tới.
Sầm Niệm thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị trở về phòng gội đầu, bài thi toán vừa rồi đã tiêu hao không ít tế bào não của cô.
“Niệm Niệm, về phòng sao?”
Thẩm An Kỳ thu dọn xong hỏi.
“Ừ, về phòng gội đầu.”
Sầm Niệm đưa tay chỉ đầu tóc của mình.
Thẩm An Kỳ nhìn, tỏ ý đã hiểu: “Hôm nay toán thật là khó nha!”
Sầm Niệm nhớ lại, môn toán của cô rất kém, đương nhiên cũng không rõ độ khó thế nào.
Nhưng mà hôm nay cô đã tính ra được đáp án của câu khó thứ hai.
Cô lại nghĩ đề thi toán lần này cũng khá đơn giản: “Haizz, toán là dựa vào may mắn.”
2 Hai người cũng không tiếp tục nói về chuyện thi cử, nói đến lại càng bực mình, còn không bằng nghĩ xem tối nay ăn gì.
Buổi chiều thi hôm đó cách giờ tự học buổi tối dài hơn bình thường, Sầm Niệm và Thẩm An Kỳ ung dung ăn cơm xong rồi trở về phòng học.
Phần thi ngày mai là một trận chiến ác liệt, Sầm Niệm phải nắm chắc bài thi tiếng Anh vào buổi chiều, ngàn vạn lần không thể giống như lần trước được.
Gần tới giờ tự học buổi tối, mọi người dần tới nhiều hơn, giọng nói chuyện cũng càng lúc càng lớn.
“Chu Tĩnh, câu cuối cùng cậu chọn gì?”
“Tớ chọn D.”
“Thật sao? Thế là tớ đoán đúng rồi!!!”
Cán bộ môn Toán, Chu Tĩnh bị mọi người vây quanh, đương nhiên là mọi người đang bắt đầu thảo luận về đề toán hôm nay.
3 Câu cuối cùng chọn D sao? Câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng thường là câu khó nhất.
Chín trong số mười lần, Sầm Niệm đều không làm được.
Sầm Niệm nhớ lại đáp án C mình chọn theo định luật vạn năng, xong rồi, điểm số cũng theo đó mà biến mất.
Thấy mấy người kia càng kích động, Sầm Niệm vuốt vuốt huyệt thái dương, định ra ngoài hít thở không khí, khi chuông reo rồi hẳn trở vào.
Cô chống cùi chỏ trên thành hành lang, bưng mặt ngẩn người nhìn cây đại thụ phía trước.
Lá trên cây đã rụng hết, xuyên qua cành cây trơ trụi có thể nhìn thấy phòng y tế cách đó không xa.
Sầm Niệm không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với Dịch Hoán Thanh.
Cậu kiên nhẫn giảng bài cho cô.
Dáng vẻ khi cười của cậu làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Còn có, tờ giấy nháp cô đặt dưới gối của mình kia.
4 Không biết môn Toán lần này có tiến bộ chút xíu nào hay không, nếu có thì cũng coi là đã không làm uổng phí công sức của cậu.
“Đứng đây làm gì thế?”
Sầm Niệm đang suy nghĩ lung tung thì bả vai bị người ta đập một cái.
Sầm Niệm quay đầu, hít một hơi, không kịp phản ứng: “Hả......”
“Không nhận ra?”
Dịch Hoán Thanh cười cười.
Hẳn là cậu vừa tắm xong, Sầm Niệm còn có thể ngửi được mùi xà phòng trên người cậu, rất sạch sẽ, rất dễ chịu.
“Không phải, cái gì? Tớ đang ngẩn người.”
Sầm Niệm lấy lại tinh thần, ấp úng trả lời.
Cũng may là buổi tối, Dịch Hoán Thanh cũng nhìn không thấy gương mặt hơi phiếm hồng của cô.
Vừa mới nghĩ tới người đó, thì không tới một giây sau người đó đã xuất hiện trước mặt mình, đây là thần giao cách cảm, có đúng thông? Dịch Hoán Thanh lại gật đầu, nhìn mái tóc chưa khô của cô: “Nhanh vào tự học đi.”
5 Cậu lại đưa tay ra hiệu, “Đừng để bị cảm.”
Gương mặt khó khăn lắm một bớt nóng của Sầm Niệm lại đỏ lên: “Được, ngày mai cố lên.”
Nói xong cô còn giơ tay làm động tác cố lên.
“Cậu cũng cố lên nhé.”
Nói xong, Dịch Hoán Thanh quay người tiến vào phòng học.
Trước khi cậu rời đi, rõ ràng Sầm Niệm còn nghe được tiếng cười của cậu.
Cô nhìn chằm chằm tay mình mấy giây, vừa rồi, như thế, hình như có chút ngu ngốc? * Ngày hôm sau, kỳ thi tháng cuối cùng đã kết thúc.
Đối với lần thi tiếng Anh này, Sầm Niệm nắm chắc mười phần.
Quả nhiên, ngày có điểm, môn tiếng Anh của cô đã trở lại phong độ trước đó, thậm chí còn cao hơn so với bình thường.
Cô giáo tiếng Anh, Chu Phương, rất hài lòng với biểu hiện lần này của cô.
Càng khiến người ta bất ngờ chính là, điểm môn Toán lần này của cô cũng tăng lên không ít, ít ra thì đỡ thảm hơn so với điểm số không nỡ nhìn trước đó.
6 Sầm Niệm còn chưa kịp hưng phấn bao lâu, thì đã thấy giáo viên chủ nhiệm Khâu Bình cầm một trang giấy lên bục giảng: “Buổi trưa tự học ngày mai sẽ đổi chỗ ngồi mới.”
Khi thay đổi chỗ ngồi, Sầm Niệm vẫn lưu luyến không nỡ với chỗ ngồi gần cửa sổ kia.
Lề mề cả nửa ngày, cho đến khi chủ nhân mới của chỗ ngồi kia mang đồ đạc tới, hỏi cô có cần hỗ trợ gì không thì cô mới lê bước chân nặng nề rời đi, cuối cùng còn để lại ánh mắt u oán cho vị chủ nhân mới kia.
Ba ngày sau kỳ kiểm tra thì tổng điểm của kỳ thi tháng đã có, lần này môn Toán vẫn kéo chân tổng thành tích như cũ, chỉ là nhẹ hơn một chút.
Sầm Niệm rất thỏa mãn với chuyện này, ít nhất thì cô đã tiến bộ.
Sầm Niệm vụng trộm cảm ơn Dịch Hoán Thanh trong lòng một phen.
* Sau giờ chào cờ thứ hai, bảng vàng danh dự của trường cũng đã cập nhật mới.
Sầm Niệm đặc biệt đi xem một chút, Dịch Hoán Thanh vẫn đứng trong top 5 như cũ.
7 “Đang nhìn gì thế?”
“Cúng bái học thần đó.”
Sầm Niệm nhìn chằm chằm ảnh chụp đến xuất thần, cũng không quay đầu lại đã trả lời.
Đến khi nghe được tiếng cười phốc của người bên cạnh thì Sầm Niệm mới nhận ra mình vừa nói chuyện với ai.
Cô, vừa rồi hẳn là không nói gì nhỉ! Trong lòng Sầm Niệm hoảng sợ đến mức không biết làm sao, rất sợ Dịch Hoán Thanh sẽ hỏi cô đang nhìn ai.
“Cúng bái ban tự nhiên?”
Khóe miệng Dịch Hoán Thanh đầy ý cười, chỉ chỉ bảng vàng danh dự.
Nhất thời cô không biết nói gì, sau đó mặt dạn mày dày nói: “À, không có, tớ nghe các bạn nói trong học thần ban tự nhiên có một chị gái xinh đẹp.”
Nói xong chỉ vào ảnh chụp cô gái bên cạnh Dịch Hoán Thanh.
8 Cô gái trong ảnh là bạn cùng lớp với Dịch Hoán Thanh, tên là Trương Chỉ Vân, là bạn nữ có thành tích đặc biệt tốt, nghe nói kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, thầy hiệu trưởng đã tự mình mời vào trường.
Không ít bạn học trong lớp Sầm Niệm cảm thấy Trương Chỉ Vân quả thực là hình mẫu lý tưởng, bởi vì người ta không chỉ có thành tích ưu tú mà còn rất xinh đẹp, một mình đứng trong đám con trai trên bảng vàng danh dự vô cùng chói lọi.
Dịch Hoán Thanh thuận theo ngón tay của cô nhìn ảnh chụp, sau đó ánh mắt lại trở lại trên người Sầm Niệm: “Đúng rồi.
Cậu thi thế nào?”
Sầm Niệm nhìn top 5 ảnh chụp của Dịch Hoán Thanh, sau đó chuyển đến top 100 của ban xã hội, ngồi xuống, tìm thấy tên mình trong mấy cái tên cuối cùng, đột nhiên có chút xấu hổ: “Ở chỗ này.”
Cô ngồi xổm trước bảng vàng danh dự, cúi đầu, tiếng nói dần nhỏ đi, đột nhiên cảm thấy không nên để Dịch Hoán Thanh nhìn thấy được tên cô ở cuối bảng vàng danh dự, sợ cậu thấy cô kém cỏi: “Tớ có tiến bộ đó.”
9 Vừa nói xong cô đã hối hận, cái này cũng gọi tiến bộ chứ nhỉ, chẳng phải trước đó cô còn không có được xuất hiện trong bảng vàng danh dự đó sao.
Từ đầu đến cuối Sầm Niệm đều không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy Dịch Hoán Thanh thất vọng, thậm chí là ánh mắt khinh thường của cậu.
“Thật lợi hại!”
Dịch Hoán Thanh khẽ nói.
Giọng nói vang lên bên tai xua tan hết mọi luống cuống của cô.
Cô ngước mắt nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh mình, cố tìm một tia an ủi trong ánh mắt của cậu, nhưng mà kết quả lại không có.
Cậu thực sự đang khen cô.
Trong khoảnh khắc đó, cô quên sạch những cái tự ti kia, đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
Khi quá vui vẻ, lúc đứng dậy thì lại có chút choáng váng, cũng may có Dịch Hoán Thanh ở bên cạnh đỡ mình, cổ tay chợt ấm áp, sau đó buông ra ngay lập tức.
Sầm Niệm nói: “Cảm ơn.
Còn có, môn Toán của tớ cũng có tiến bộ!”
10 Nghe được câu này, ánh mắt sáng ngời của Dịch Hoán Thanh dần cong thành vầng trăng khuyết: “Không có gì, đều là cậu tự mình cố gắng.”
Sầm Niệm bị cậu thổi phồng đến mức có chút tìm không ra phương hướng.
Sau đó, bạn học của Dịch Hoán Thanh tới tìm cậu, cậu chào cô một tiếng rồi rời đi, còn cô vẫn đứng nguyên tại chỗ ngây ngô.
Cái này, so với tiến bộ, xuất hiện trên bảng vàng danh dự, còn vui vẻ hơn.
Bất tri bất giác, Sầm Niệm cảm thấy, quan hệ giữa bọn cô hình như đã gần hơn một chút, không còn xa vời không thể chạm tới nữa.
* Bao hỗn loạn từ kỳ thi tháng dần biến mất theo không khí của kỳ thi cuối kỳ.
Thỉnh thoảng Sầm Niệm và Dịch Hoán Thanh sẽ nói chuyện phiếm ngoài hành lang, hay kiên nhẫn giải đáp thắc mắc trong văn phòng.
11 Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày.
Kỳ thi cuối kỳ mang đến bầu không khí căng thẳng bao phủ toàn bộ sân trường, mỗi người đều muốn có một năm mới bình an vui vẻ nên càng cố gắng học tập.
Vào tiết tự học buổi tối trước ngày thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ, Sầm Niệm và Dịch Hoán Thanh sóng vai đứng nói chuyện ngoài hành lang.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Sầm Niệm chôn mặt mình trong khăn quàng cổ, cảm thán nói.
Dịch Hoán Thanh đáp lại, sau đó chào hỏi với bạn học đi ngang qua.
Sầm Niệm thường xuyên cảm thán nhân duyên của Dịch Hoán Thanh thật tốt, chỉ cần có quen biết thì đều chào hỏi cậu, lúc ăn cơm, lúc chơi bóng đều có mọi người xung quanh.
“Sắp đến Tết rồi, thật sự hy vọng có thể thi được điểm cao.”
Sầm Niệm lẩm bẩm một mình.
“Sẽ, đến lúc đó sẽ chúc mừng cậu.”
Dịch Hoán Thanh nghiêng mặt nhìn cô, giống như rất tin tưởng rằng cô có thể làm được.
12 “Được, số của tớ là 139xxxx.”
Sầm Niệm báo phương thức liên lạc của mình.
Trong lòng Sầm Niệm chờ mong khoảng cách của bọn cô có thể gần hơn một chút, chờ mong có thể trong những ngày nghỉ không lâu sau đó vẫn có thể nhận được tin tức của cậu, cho nên đánh liều đi trước một bước.
Dịch Hoán Thanh ngẩn người, sau đó khóe miệng khẽ cong: “Được, tớ nhớ kỹ.”
Hai người nói với nhau câu “cố lên”
rồi trở về phòng học.
Sau khi về phòng ký túc xá, Sầm Niệm nằm trên giường, nhớ tới buổi tối nói phương thúc liên lạc của mình cho Dịch Hoán Thanh, mặc dù cậu đáp ứng nhưng cũng không biết có ghi nhớ không nữa.
Có phải cô đã quá tham lam rồi không? * 13 Kỳ thi cuối kỳ thuận lợi kết thúc, trước khi ra khỏi lớp, Sầm Niệm nhìn bên ngoài cửa sổ lớp chọn ban tự nhiên.
Dịch Hoán Thanh đang nói chuyện với bạn nam bên cạnh.
Sầm Niệm không tới quấy rầy.
Ngay sau đó, bố Niệm tới đón Sầm Niệm về nhà.
Về tới nhà, Sầm Niệm mới cảm giác được học kỳ này đã thật sự kết thúc, rốt cuộc mình đã có thể thở ra một hơi.
Về nhà không tới mấy ngày, thì giáo viên chủ nhiệm đã công bố thành tích xếp hạng trong lớp và thành tích xếp hạng toàn ban.
Sầm Niệm căng thẳng, nuốt nước bọt rồi ấn mở ảnh, sau đó phóng to lên và tìm thấy tên mình đứng thứ 15 trong lớp, rồi tiếp tục ấn mở bảng xếp hạng toàn ban thì xếp ở vị trí thứ 80.
Có tiến bộ! Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, trong lớp chỉ công bố thành tích của ban xã hội, nhưng Dịch Hoán Thanh ở ban tự nhiên, chắc hẳn cậu cũng không biết xếp hạng của ban xã hội, cô chắc là sẽ không nhận được tin nhắn chúc mừng của cậu.
14 Bố mẹ Sầm vui mừng khi thấy Sầm Niệm tiến bộ.
Mẹ Sầm nhanh chóng quyết định sẽ mở tiệc chúc mừng cô.
Sầm Niệm đắc ý hưởng thụ.
Lúc này, điện thoại có thông báo.
Yi đã yêu cầu kết bạn.
Trong miệng đầy thức ăn, Sầm Niệm bị thông báo làm cho bị nghẹn.
“Đứa nhỏ này, có ai giành với con đâu cơ chứ!”
Mẹ Sầm đưa ly nước cho cô.
Sầm Niệm nhận lấy ly nước, tỉnh táo mấy giây, nhanh chóng giải quyết xong cơm tối rồi chạy vụt vào phòng mình.
Cô lấy điện thoại ra, ấn mở Wechat, nhìn lại thông báo một lần nữa.
Yi, hình đại diện là chữ “Yi”
viết tay, đây là nét chữ của cậu ấy.
Cậu ấy thật sự có nhớ.
Cô ấn chấp nhận, sau đó ẩn mở ảnh đại diện.
ID WeChat là một chuỗi số, Sầm Niệm nhanh chóng sao chép nó, mở danh bạ điện thoại và lưu lại.
Yi: Tới chúc mừng cậu.
15 Sầm Niệm nhìn khung chat đột nhiên xuất hiện một hàng chữ, bỗng nảy lên ý đồ xấu.
Niệm: Thật xin lỗi, bạn tìm nhầm người rồi.
Vừa gửi xong cô đã hối hận, biết đâu Dịch Hoán Thanh thực sự cảm thấy đã tìm nhầm người thì......
Dịch Hoán Thanh: 【 Screenshots 】 Đừng làm rộn.
Ấn mở Screenshots, Dịch Hoán Thanh dùng màu đỏ vòng tên Wechat của cô.
......
Thật mất thể diện.
Sầm Niệm xấu hổ, lập tức nhìn ba chữ phía dưới Screenshots.
Nhìn chằm chằm ba chữ kia một hồi lâu, ngay lập tức cô đỏ mặt xuống tới cổ.
Niệm: Hắc hắc, là tớ, tớ thật sự đã tiến bộ đó! Yi: Thật lợi hại.