Tớ biết cậu, cậu là Dịch Hoán Thanh, người trong lòng của tớ. —— Sầm Niệm
Khi xong cả quá trình giải đề, Sầm Niệm đột nhiên lại cảm thấy đề này quá đơn giản, lập tức nhớ tới điểm Toán của Dịch Hoán Thanh thì mắt cô tối sầm lại.
“Cảm ơn cậu.”
—— “Không có gì, nếu như còn có cái gì không biết hoặc không hiểu, thì có thể hỏi tớ, tớ tên là Dịch Hoán Thanh.”
“À, tớ biết...
Xin chào, tớ là Sầm Niệm.”
“Cảm ơn cậu.”
Sầm Niệm nói cảm ơn với Dịch Hoán Thanh xong, hai người lại tự làm bài tập của mình.
Sầm Niệm vụng trộm kẹp tờ giấy nháp có nét chữ của Dịch Hoán Thanh vào trong quyển sách, đổi thành một tờ giấy nháp sạch sẽ rồi mới yên tâm giải đề.
2 Dường như Dịch Hoán Thanh giải đề vô cùng nhanh, khi Sầm Niệm còn đang cắn bút, giãy dụa thì Dịch Hoán Thanh đã chuyển sang làm bài tập môn khác, thậm chí khi nhìn thấy Sầm Niệm đau khổ giãy dụa thì còn chủ động hỏi thăm cô có cần giúp đỡ gì không.
Đến mức, sau đó Sầm Niệm không biết làm thì sẽ không miễn cưỡng cố gắng nữa, mà sẽ tỉnh bơ gọi, “Bạn học, có thể hay không......”
, sau đó chỉ vào đề bài, đưa mắt nhìn Dịch Hoán Thanh.
Mỗi lần như thế, Dịch Hoán Thanh đều khẽ cong mắt, sau đó kiên nhẫn chỉ cho cô.
Cuối cùng, bài tập toán lần này của Sầm Niệm đã hoàn thành, cô hài lòng thu dọn, liếc mắt nhìn thấy Dịch Hoán Thanh đã hoàn thành xong tất cả bài tập thì tâm tình vui vẻ vất vả lắm mới có được lại sụp đổ.
* Cứ tưởng là bọn họ biết nhau, cô đã được ghi nhớ tên trong nhận thức của cậu ấy, nhưng mà quả nhiên, điều đó vẫn chưa thể xảy ra.
3 Sầm Niệm đến sớm hơn Dịch Hoán Thanh, sau khi bình dịch của Dịch Hoán Thanh chảy được phân nửa thì Sầm Niệm đã lề mà lề mề đứng dậy, một bước hóa thành mấy bước, chậm rãi dịch chuyển ra cửa.
“Sầm Niệm.”
Sau khi Sầm Niệm bước được mấy bước thì Dịch Hoán Thanh đột nhiên gọi cô.
Trong lòng Sầm Niệm rung động, dấu vẻ chờ mong, cô quay đầu lại.
Dịch Hoán Thanh ngồi trên ghế, nghiêm túc nở nụ cười, nâng tay phải chỉ đầu của mình.
“Đầu của cậu.”
“Hả?”
Sầm Niệm mộng mị, đột nhiên nhớ tới thói quen kia của mình, hình như vừa rồi, cô, đã, cào? Cho nên...
Nhớ tới hơn một tiếng đồng hồ, cô nói chuyện với cậu lâu như vậy với cái đầu ổ gà??? Một tay Sầm Niệm bụm gương mặt đỏ bừng của mình, mấy bước cũng làm một bước, như chạy trốn khỏi phòng y tế.
4 Cuối cùng với tốc độ phi nước đại, cô đã trở về dưới lầu ký túc xá, vừa định đi vào ký túc xá, thì một bàn tay đến bên cạnh túm lấy cô.
“Niệm Niệm, không phải cậu không thoải mái sao, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Trong tay Thẩm An Kỳ ôm vài quyển bài tập chưa hoàn thành của Sầm Niệm từ từ đi tới thì đột nhiên bên cạnh có một người lướt qua, nhìn kỹ thì đó không phải chính là bạn thân đang bị bệnh của mình đó sao.
“Hả, An Kỳ à, cái này không...
Tớ vội vàng về làm bài tập đó.”
Sầm Niệm bị Thẩm An Kỳ làm cho giật nảy mình.
“Bài tập của cậu còn đang ở chỗ tớ này.
Hôm nay bài tập không nhiều, không cần nhiều thời gian là có thể hoàn thành rồi.
Nhưng mà không phải cậu đang bị bệnh đó sao, nếu không thì vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt trước đi.”
Thẩm An Kỳ lo lắng thân thể của cô chưa hồi phục.
5 “Không có việc gì, đợi lát nữa tớ tắm rửa nhanh xong thì làm bài tập, làm xong rồi nghỉ ngơi.”
Sầm Niệm không khỏi nhớ tới tốc độ làm bài tập của Dịch Hoán Thanh ở phòng y tế.
Mình không thể làm nhanh thêm một chút thì còn có cách nào nữa đây? Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Sầm Niệm lấy cái bàn gập ra, đặt lên trên giường, bật đèn bàn, rồi hít một hơi thật sâu, bộ dạng chuẩn bị làm một chuyện gì đó lớn lao.
Cũng may, những bài tập khó nhất đối với cô thì đều đã giải quyết xong ở phòng y tế, những bài tập còn lại cũng không quá khó, một số phần học thuộc chưa nhớ kỹ thì sáng sớm mai có thể học lại trên lớp một chút là kịp.
Tiếng ồn ào bên ngoài ký túc xá dần dần bị nhấn chìm bởi sự tĩnh lặng của màn đêm, trong phòng chỉ còn lại tiếng ngòi bút “rẹt rẹt”
và tiếng ho khan.
Thật vất vả mới làm xong toàn bộ, đồng hồ cũng đã điểm 0 giờ.
Sầm Niệm rón rén thu dọn xong, thận trọng lấy tờ giấy nháp trong cuốn sách ra, mở ra nhìn một chút rồi đặt ở dưới gối.
6 Ngủ ngon! Đối với Sầm Niệm mà nói, tất cả những trải nghiệm của ngày hôm nay đều đặc biệt.
Lần đầu tiên làm người điên cuồng một lần.
Lần đầu tiên nói chuyện với người mà mình ngày nhớ đêm mong.
Từ đây, Sầm Niệm cũng là một người có tên trong nhận thức của Dịch Hoán Thanh.
* “Reng! Reng! Reng!”
Sầm Niệm mơ mơ màng màng tỉnh dậy khi nghe tiếng chuông báo thức reo, cả người vẫn hơi không có sức lực gì cả.
Thật vất vả mới lê người ra khỏi chăn bông ấm áp, ra cổng ký túc xá, gió lạnh thổi, trong nháy mắt làm cho cô tỉnh táo hơn không ít.
Gió lạnh thổi suốt đường đi, lúc đến phòng học thì Sầm Niệm càng thêm choáng váng, cố gắng lấy bài tập tối qua chưa hoàn thành ra xem.
7 Vẫn giống thời gian như ngày hôm qua, Sầm Niệm đi phòng y tế, phát hiện Dịch Hoán Thanh đã ở bên trong.
Cậu thiếu niên cúi đầu, tóc rũ xuống trước trán, ẩn đôi mắt kia trong bóng tối.
Sầm Niệm nhìn thấy hôm nay cậu mang đôi giày thể thao màu trắng kia.
Không hiểu vì sao lại nhớ tới lần kia không cẩn thận đụng phải, hình như có cả mùi xà phòng thoang thoảng.
Phát hiện cô đã đến, Dịch Hoán Thanh ngẩng đầu cười cười: “Tới rồi à?”
“Ừ, cậu đã khá hơn chút nào chưa?”
Sầm Niệm cất giấu tâm tư nhỏ của mình, ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.
“Tốt hơn nhiều, còn cậu?”
Dịch Hoán Thanh để bút xuống, nhìn thẳng vào cô.
Sầm Niệm giống như nhìn thấy được cái bóng của mình trong mắt cậu ấy, chỉ có một mình cô.
Sợ bị phát hiện, Sầm Niệm thôi không nhìn nữa, nói: “Tớ...
A thu!”
8 Sầm Niệm:??? Mình đang làm gì? “Xem ra còn chưa khỏe.”
Dịch Hoán Thanh dường như bị cô chọc cười, hai mắt cong cong, cả người lộ ra vẻ cực kỳ dịu dàng.
Mặt Sầm Niệm hơi đỏ, nói lung tung một câu, “Chúng ta làm bài tập đi.”
Rút kinh nghiệm từ hôm qua, cô đã mang tất cả bài tập tới, sau hai ba vòng đã làm xong, chỉ còn lại bài tập toán bị ghi đầy trên giấy nháp.
* “Niệm Niệm.”
“Niệm Niệm.”
“Sầm Niệm!”
“Hả, sao thế?”
Hai mắt của Sầm Niệm cuối cùng cũng tập trung vào gương mặt của Thẩm An Kỳ ở bàn bên.
“Cậu làm gì đó?”
Thẩm An Kỳ đưa tay chỉ sách bài tập tiếng Anh bày trước mặt Sầm Niệm.
9 Sầm Niệm cúi đầu, thì thấy một vài vạch đen không rõ phương hướng ở giữa nửa tờ bài tập đã hoàn thành ban đầu.
Cô giống như không hề cảm thấy phiền phức vì phải viết lại một lần nữa, ngược lại, cong môi, gọn gàng xé tờ giấy kia đi.
Thẩm An Kỳ nhìn động tác này của cô, đứa nhỏ này sợ rằng đã bị đả kích bởi lần vừa rồi.
Sầm Niệm không vội chép lại bài tập, cô lấy bài tập toán vừa viết ra, lấy tờ giấy nháp kẹp trong đó.
Phía trên có chữ viết của cô và Dịch Hoán Thanh, hai kiểu chữ được lồng vào nhau, suy nghĩ của cô không khỏi bay tới cảnh tượng cùng làm bài tập với Dịch Hoán Thanh mấy tiếng trước.
Bài tập toán hôm nay cũng còn lại hai câu cuối cùng không biết làm như cũ, Sầm Niệm vẫy vùng một hồi, vẫn không biết làm, cuối cùng cam chịu chuẩn bị từ bỏ.
Tay lại không tự chủ đưa lên đầu, bực bội muốn chà đạp tóc của mình.
Bàn tay đưa đến một nửa thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn lén người bên cạnh, ồ, còn may, không bị nhìn thấy.
10 Cô thấy Dịch Hoán Thanh nghiêm túc giải đề, thỉnh thoảng liếc nhìn vài lần, có thể là gặp đề nan giải nên lông mày của cậu hơi nhíu lại, trên tay không ngừng viết.
Có lẽ là phát hiện được ánh mắt của cô, Dịch Hoán Thanh nghiêng người sang hỏi: “Sao thế?”
Bị bắt tại trận, Sầm Niệm xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng cậu, cứ nhìn chằm chằm vào đề không biết làm: “Không có, không có việc gì.”
Qua mấy giây, Sầm Niệm nghe thấy người bên cạnh khe khẽ thở dài, sau đó một đôi bàn tay trắng nõn đưa qua rút tờ giấy nháp của cô.
Sầm Niệm giật mình, nghiêng đầu nhìn sang, không hề chớp mắt.
Dịch Hoán Thanh nhìn cô như vậy thì có chút buồn cười: “Làm sao? Không cần?”
Nghe cậu nói như vậy, mặt Sầm Niệm đỏ bừng lên: “Không có, là bài này.”
Cô lấy bút chì chỉ vào tờ giấy nháp.
“Không biết chỗ nào?”
Dịch Hoán Thanh hỏi thẳng.
11 Sầm Niệm ngượng ngùng nói mấy đề, sau đó an tĩnh nghe Dịch Hoán Thanh giảng cho mình.
Mũi ngửi thấy mùi xà phòng và mùi hương sạch sẽ trên người cậu.
Sau ba ngày vật lộn, Sầm Niệm lại một lần nữa khỏe mạnh, nghĩ tới chuyện không còn cơ hội ở riêng với Dịch Hoán Thanh thì cô lại thở dài thườn thượt mấy lần.
Thẩm An Kỳ tỏ vẻ quái dị nhìn bạn cùng bàn của mình, một chút cười rồi một hồi lại thở dài, xong rồi, đứa nhỏ này điên thật rồi.
Sau đó, Sầm Niệm còn chưa kịp sầu não thì đã bị kỳ thi tháng sắp tới làm cho phai nhạt.
Dạo này, Sầm Niệm thường xuyên thơ thẩn, thậm chí cảm thấy hai ngày kia ở phòng y tế như một giấc mơ, rất không chân thực.
Chỉ đến khi chỉ một mình, Sầm Niệm sẽ lấy tờ giấy nháp dưới gối kia ra xem thì mới có thể cảm nhận mọi thứ đã thực sự xảy ra.
* Trong giờ tự học buổi tối.
12 Trong giờ tự học buổi tối của lớp mười một của trường trung học phổ thông số 1 Dục Điền, các thầy cô các bộ môn khác nhau sẽ giải đáp thắc mắc ở văn phòng, giáo viên đó không nhất định là giáo viên dạy mình.
Sầm Niệm đi trên hành lang, cúi đầu, trên tay là sách bài tập Toán, cầm bút không ngừng viết viết bên trên.
Cô nhớ hôm nay là ngày thầy số học của lớp cô sẽ giải đáp thắc mắc.
Đến văn phòng, đêm nay, hình như có rất nhiều người muốn hỏi.
Bình thường văn phòng khá rộng rãi thì bây giờ lại làm cho người ta có cảm giác như chợ bán đồ ăn, tiếng Trung, tiếng Anh ồn ào lẫn lộn.
Trong văn phòng giải đáp thắc mắc, có thể tìm thầy cô, cũng có thể tìm học một số bạn có thành tích tốt để hỏi.
Nhưng bây giờ, Sầm Niệm nhìn một vòng cũng không tìm được ai quen cả.
Không có gì bất ngờ, thầy số học như cải thảo đang hạ giá ở chợ rau, ai cũng thay nhau tranh đoạt.
13 Sầm Niệm đành phải cầm bài tập toán đứng ở một bên chờ, trong lúc đó cô vẫn tính toán để xem mình có thể tìm ra đáp án trước khi tới lượt mình hay không.
Tính toán mấy lần, Sầm Niệm cảm thấy, với cái đầu này của mình, nghĩ ra đáp án đề toán khó thì quả thực có hơi hão huyền.
Có lẽ trước đó Dịch Hoán Thanh đã giảng cho cô, để cho cô nghĩ rằng giải đề toán khó tuyệt đối không khó.
Quả nhiên, là ảo giác nha! “Sầm Niệm.”
“Hả?”
Nghe thấy có người gọi, Sầm Niệm vẫn duy trì tư thế vò đầu, ngẩng đầu lên.
???!!! Sầm Niệm vội vàng sửa sang lại đầu tóc của mình, giả bộ bình tĩnh: “Chào cậu!”
“Đến hỏi đề à?”
Dịch Hoán Thành nhìn thấy trong tay cô đang cầm sách bài tập.
14 Sầm Niệm đưa mắt nhìn, thấy xung quanh thầy số học vẫn là biển người chen chúc như cũ: “Đúng vậy, hỏi môn Toán.”
Nói xong, cô còn thở dài.
“Chỗ nào không hiểu?”
Dịch Hoán Thanh hiểu..
“À, không có việc gì, tớ đợi thêm một hồi, cậu đi hỏi trước đi.”
Sầm Niệm chú ý tới trong tay cậu ấy đang cầm đề Hóa học.
“Không biết làm đề khó à?”
Dịch Hoán Thanh khoát tay, tỏ ý không sao.
Rõ ràng như vậy sao? Hay là trước đó hỏi cậu ấy đều là các đề khó, cho nên cậu ấy mới đoán được là cô không làm được đề khó? Sầm Niệm sờ mũi, có chút mất mặt: “Ừm.”
Dịch Hoán Thanh nhận lấy bài tập của cô, cúi người viết viết trên đó.
Đồng phục của trường trung học số 1 Dục Điền khá rộng, lúc cậu cúi người, Sầm Niệm nhìn thấy rõ vòng eo gầy gò của cậu.
15 Sầm Niệm liên tục đỏ mặt, cũng may Dịch Hoán Thanh đã nhanh chóng giải ra đáp án.
Lúc Dịch Hoán Thanh giảng bài cho mình, Sầm Niệm cảm giác tim mình đập “thình thịch”
, nhanh như muốn nhảy ra người.
Cuối cùng, lúc Dịch Hoán Thanh thấp giọng hỏi cô đã hiểu chưa, thì Sầm Niệm gật đầu lia lịa, đỏ mặt nói cảm ơn rồi rời đi, trong tay vẫn không quên cầm tờ giấy nháp kia.
Vào buổi tối, Sầm Niệm nằm mơ.
Cô mơ thấy hai cánh tay của mình đặt trên vòng eo thon nhỏ gầy gò kia.