Cậu ấy cười với cô, được rồi, là cô lúng túng. —— Sầm Niệm
“Vĩnh Hòa chín tuổi, tuổi Quý Sửu, cuối xuân mới bắt đầu, sẽ ở Hội Kê Sơn m đình Chi Lan, chuyện tu lễ cũng......”
“Qua sông hái phù dung, đầm lan nhiều cỏ ngát......”
“Trước rượu nên hát, Đời người bao lâu......”
Tự học buổi sáng, ngắm nhìn xung quanh, phần lớn mọi người đều đang mơ mơ màng màng vì dậy sớm, bốn phía tiếng đọc sách không có mấy sức lực, có vài người thậm chí còn từ bỏ giãy dụa, dựng sách giáo khoa trên bàn rồi vùi đầu ngủ bù.
Còn có người giãy dụa thì cũng đang như gà mổ thóc, sau đó tự mình làm cho chính mình tỉnh lại.
Sầm Niệm khẽ lắc cái đầu nhỏ của mình, thơ cổ trong miệng nhảy ra ngoài, lúc này tình cảm đọc thơ của cô rất phong phú, trong đầu vô cùng hưng phấn.
Nhớ tới chuyện nằm mơ tối qua, cơn buồn ngủ của Sầm Niệm bị quét sạch, cả người vui vẻ như muốn bay lên.
2 Chẳng lẽ tối hôm qua đứng sóng vai với người ta, ban ngày suy nghĩ, đêm đến nằm mơ? Hì hì.
Mặc dù đây không phải nàng là lần đầu tiên cô nằm mơ thấy Dịch Hoán Thanh, nhưng lần này quả thật là lần đầu tiên nằm mơ thấy được nói chuyện với cậu, quả nhiên cách càng gần thì càng suy nghĩ nhiều hơn.
“Hì hì hì.”
“Hì hì.”
Thẩm An Kỳ ăn mì sợi, vẻ mặt kiểu một lời khó nói hết nhìn Sầm Niệm đang đỏ mặt cười ngây ngô ở đối diện, nhịn không được mà hỏi: “Cậu làm gì đó? Sợ đến hỏng rồi à.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-cau-di-vao-giac-ngu/924333/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.