Chương trước
Chương sau
Tớ đang lặng lẽ nhìn cậu, chẳng ai biết cả. —— Sầm Niệm
Ngay sau khi Sầm Niệm bước ra khỏi phòng học thì đã nhìn thấy Dịch Hoán Thanh đang dựa vào tường, cười đùa với những người bên cạnh.
Phát hiện có người, Dịch Hoán Thanh quay đầu nhìn Sầm Niệm, nụ cười bên khóe miệng vẫn chưa tắt.
Ngay lập tức, tay chân Sầm Niệm cứng đờ, thần kinh căng cứng, cho đến khi Thẩm An Kỳ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng thì cô mới khôi phục tinh thần.
Má ơi, đây là bất ngờ thần tiên gì thế này! Cô nhớ lớp bên cạnh là lớp chọn của ban tự nhiên.
Cho nên, Dịch Hoán Thanh ở ngay lớp bên cạnh, có đúng không? Vừa nghĩ tới sau này, mỗi lần đi nhà vệ sinh đều phải đi qua lớp chọn của ban tự nhiên thì Sầm Niệm hận không thể mỗi giờ tan tiết đều được Thẩm An Kỳ rủ đi.
Thế là, trong đầu Sầm Niệm còn xuất hiện một ý nghĩ, uống nhiều nước, uống thật nhiều nước! Quên đi, nếu mỗi lần tan tiết đều đi, người khác sẽ không nghĩ có có bệnh gì đó chứ.
2 Nhưng mà, như bây giờ, cũng quá đủ.
Sầm Niệm trở về phòng học, kích động kia còn chưa đè xuống được.
Mà sự thật chứng minh, kích động như vậy còn thể hiện trong buổi họp lớp, lúc giáo viên chủ nhiệm nói về việc ứng cử cán bộ môn.
Sầm Niệm nhanh chóng đứng dậy, bước lên bục giảng với ánh mắt nghi ngờ và hoang mang của Thẩm An Kỳ, sau đó cô trực tiếp viết tên mình vào cột cán bộ môn tiếng Anh.
Với chút lý trí còn sót lại, Sầm Niệm đã lựa chọn một môn mà mình tương đối am hiểu.
Cuối cùng, bởi vì không có người cạnh tranh, Sầm Niệm vẻ vang trở thành cán bộ môn mà không chút hồi hộp, căng thẳng nào.
Có lẽ vì tinh thần trách nhiệm khi trở thành cán bộ môn, hoặc đột nhiên cảm thấy gần Dịch Hoán Thanh hơn một chút, Sầm Niệm đã thay đổi từ trạng thái hài lòng với hiện tại của năm lớp mười, bắt đầu hăng hái phấn đấu, tối thiểu nhất thì xếp hạng thành tích của môn mình là cán bộ phải tăng lên.
3 “Sầm Niệm, tan học thì đi đọc thuộc lòng nhé.”
Lúc tan học, giáo viên tiếng Anh nhắc nhở.
Giáo viên tiếng Anh Chu Phương thỉnh thoảng sẽ cho bài tập học thuộc lòng nho nhỏ, Sầm Niệm là cán bộ môn tiếng Anh nên thường sẽ bị gọi đi, cũng may Sầm Niệm cảm thấy việc học thuộc lòng này không có vấn đề gì cả.
Sầm Niệm đi theo Chu Phương vào văn phòng.
Văn phòng rất rộng, mà một phòng rộng như vậy nhưng Chu Phương lại thích ngồi ở vị trí sát cửa.
Sầm Niệm vừa mở miệng nói vài câu thì liếc mắt đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy bước vào cửa phòng.
Cơ thể Sầm Niệm lập tức căng cứng.
Suy nghĩ không khống chế bay từ chỗ đang nói chuyện với cô giáo chuyển đến trên người Dịch Hoán Thanh, cho đến khi tiếng Anh trong miệng trở nên ấp a ấp úng.
Chu Phương phát giác được, lộ ra vẻ nghi hoặc, thì cô cố gắng hoàn hồn nhưng mà vì lo lắng nên đọc cũng ngập ngừng.
“Làm sao vậy?”
Cuối cùng, Chu Phương nhịn không được mà cắt ngang.
4 “À...
Cô, thật xin lỗi ạ.”
“Sầm Niệm, cô thấy mấy lần trước em đọc cũng không tệ, làm sao hôm nay lại vừa đọc vừa lơ đãng thế? Về học lại đi.”
Bị Chu Phương tận tình dạy dỗ một phen, thậm chí Sầm Niệm còn lờ mờ cảm nhận được ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình, mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
Dịch Hoán Thanh cũng đi ra khỏi văn phòng sau Sầm Niệm.
Sầm Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng của người trước mặt, aizz, mất hết thể diện trước mặt cậu ấy rồi.
Sau đó, Sầm Niệm nhanh chóng tìm Chu Phương một lần nữa.
Chu Phương chỉ coi là lần trước cô không nhớ kỹ, cho nên cũng không nói gì.
Lớp mười một cách căn tin của trường khá xa, học sinh đi muộn một chút là từ trên đường đã nhìn thấy đám đông chen chúc trong căn tin, trừ khi lựa chọn không ăn, nếu không thì phải thành thật xếp hàng.
Không chỉ như thế, khả năng cao là bạn sẽ không có được ăn món mình yêu thích.
Cho nên Thẩm An Kỳ và Sầm Niệm đã hẹn, chuông tan học vừa vang thì hai người cùng nhau nhanh chân chạy ra ngoài.
5 “5”. Được copy tại { ??uM ???Y?N.?? }
“4”
“3”
Thẩm An Kỳ nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường đếm ngược, dùng cùi chỏ đụng đụng Sầm Niệm, nhắc cô chuẩn bị vọt chạy.
Loại cảm giác này giống như đếm ngược đến giao thừa, càng đến gần càng kích động.
“Hôm nay dạy quá giờ một phút, nói xong cái đề này.”
Trên bục giảng, tiếng thầy Lý Nam môn số học vang lên.
Trong một phút dạy quá giờ này, hiển nhiên hai người không có tinh thần gì.
Thoạt nhìn Sầm Niệm giống như đang đoan chính cầm bút ngồi thẳng lưng, nhưng thật ra ánh mắt lại bị đám người bận rộn bên ngoài hành lang hấp dẫn, trong lòng tự hỏi khả năng hôm nay có thể lấy được đồ ăn yêu thích là bao nhiêu phần trăm.
Một phút sau, Lý Nam nói “Tan học!”
Vừa dứt lời, Sầm Niệm và Thẩm An Kỳ ngay lập tức xông ra khỏi phòng học.
6 Nếu như Sầm Niệm có năng lực dự báo được tương lai, và biết mình sẽ gặp Dịch Hoán Thanh ở trước cửa lớp thì đánh chết Sầm Niệm cũng sẽ không chạy như Bugs Bunny, trong miệng còn lẩm bẩm, “Nhanh, nhanh, nhanh, hôm nay có sườn xào chua ngọt.”
Ngay một giây trước khi lướt qua Dịch Hoán Thanh, Sầm Niệm chỉ kịp chỉnh tóc mái của mình sao cho không quá lộn xộn, tiếp theo là để lại cho Dịch Hoán Thành một bóng lưng thật là tiêu sái.
Mua được món sườn xào chua ngọt ngày nhớ đêm mong, Sầm Niệm lại có chút ăn không vô, cảm giác khó mà nuốt xuống, không biết có bị cậu ấy nghe được hay không, giọng mình hình như cũng không lớn? Cô không yên lòng ăn, vừa nhìn lên thì đã thấy Dịch Hoán Thanh bưng khay thức ăn đi tới, ngồi xuống bàn bên cạnh.
Sầm Niệm hốt hoảng, hình như nhìn thấy trong khay của cậu ấy là… Sườn xào chua ngọt.
Thậm chí cô còn cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh, vẻn vẹn chỉ một giây, Sầm Niệm vẫn cảm giác được.
7 Quả nhiên, vẫn bị nghe thấy nha.
Lần này thật sự rất mất mặt.
Sầm Niệm bạnh mặt, cố gắng để cho tướng ăn của mình trông ưu nhã một chút.
Trong lúc đó, Thẩm An Kỳ dùng ánh mắt quái dị nhìn cô mấy lần, ngay lúc cô ấy sắp mở miệng thì Sâm Niệm kéo cô ấy ra khỏi căn tin.
Vừa ra khỏi đó, cảm giác hô hấp của cô đều đã thoải mái hơn hẳn.
Nếu như Sầm Niệm quay đầu nhìn một chút, thì sẽ phát hiện ngay, chàng trai mà cô ngày nhớ đêm mong đang cong môi nở nụ cười dịu dàng.
Sau vài lần mất mặt trước Dịch Hoán Thanh, Sầm Niệm đã không còn đất dung thân, mặc dù chuỗi động tác này trong mắt Dịch Hoán Thanh chẳng qua chỉ là chuyện thú vị, nhưng mà cô vẫn quyết định, ngoại trừ những lúc tất yếu thì cô sẽ không vô ý hay cố ý lượn lờ ở ngoài hành lang nữa.
Sau đó, vẫn có thầy cô dạy quá giờ, nhưng Sầm Niệm cũng không vừa ra khỏi lớp đã gặp phải cậu giống như lần trước.
8 Sầm Niệm thỉnh thoảng cũng sẽ gặp Dịch Hoán Thanh khi tới văn phòng làm vài việc, có đôi khi cậu đang làm bài tập, ngón tay thon dài cầm cây bút mực màu đen, cúi người trên bàn làm việc, cẩn thận ghi chép, đại khái là càng chứng minh cho truyền thuyết học hành, “người tốt hơn bạn mà còn nỗ lực nhiều hơn bạn.”
Có đôi khi giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ấy tìm cậu ấy, chàng trai cúi đầu, thỉnh thoảng nhẹ gật đầu theo lời giáo viên chủ nhiệm, có vẻ hơi hờ hững.
Còn có đôi khi đang lấy và giao bài tập Vật lý, độ dày bài tập môn Vật lý hiển nhiên dày hơn nhiều so với bài tập tiếng Anh trong tay Sầm Niệm.
Nhìn chồng bài tập Vật lý được Dịch Hoán Thanh ôm trong ngực, mỗi lần Sầm Niệm đều có ý nghĩ muốn hồn mình xuyên vào trong chồng bài tập Vật lý đó.
Nhiều khi Sầm Niệm đều chỉ có thể làm bộ lơ đãng nhìn một chút, sau đó yên lặng thu hồi tầm mắt lại.
Như vậy, ai cũng sẽ không biết trong lòng cô có để ý một người, ngay cả Hạ Ý và Thẩm An Kỳ cũng không phát hiện được.
Như thế này rất tốt, một mình cô biết là tốt rồi, cô biết người kia thế là đủ.
* 9 Trường trung học số 1 Dục Điền phân chia chỗ ngồi theo thứ hạng của kỳ thi tháng.
Sầm Niệm thường ở vị trí giữa lớp.
Tháng mười một, kỳ thi tháng kết thúc, Sầm Niệm hít thở một hơi thật sâu, thu dọn xong dụng cụ kiểm tra, cô đưa tay cào loạn mái tóc của mình.
Mỗi lần gặp vấn đề nan giải, cô đều vô thức vò đầu mình, bất tri bất giác tạo thành thói quen gội đầu sau mỗi lần thi toán.
Nhớ tới môn thi toán cuối cùng, Sầm Niệm thở dài, nhấc chân chuẩn bị về phòng gội đầu.
“Ài, phần viết luận cậu viết cái gì? Tớ viết hy vọng.”
“Hy vọng gì chứ? Phần viết luận rõ ràng là hăng hái tiến về phía trước nha.”
“Không phải ư, thảm rồi, thảm rồi.”
“Ài, Chu Tĩnh, câu toán cuối cùng cậu chọn cái gì?”
“Ahh.”
“Trời ạ! Tớ lại bị trừ hai điểm nữa rồi.”
10 Mười phút trước giờ tự học buổi tối, mọi người trong lớp hầu như đã đến đông đủ.
Mọi người đang nhao nhao thảo luận bài thi hai ngày vừa rồi, đối chiếu đáp án rồi hưng phấn xen lẫn cả ảo não, người đúng thì hoan hô, người sai thì đau lòng, chỉ trong chốc lát một vài người đã biết được đại khái điểm số của mình.
Sầm Niệm có mặt tại lớp đúng năm phút trước giờ tự học buổi tối.
Cô cố ý tránh thảo luận đáp án, nhưng mà những âm thanh này không thể không lọt vào tai cô, trong lòng cô cũng đại khái biết được điểm số của mình.
Lúc tự học buổi tối, giáo viên chủ nhiệm Khâu Bình đi họp, nội dung cuộc họp cũng không khó đoán, chỉ là các thầy cô muốn nhanh chóng chấm xong bài thi.
Thế nên lúc này không có giáo viên giữ lớp, mọi người có hơi ồn ào.
“Cậu đoán khi nào có kết quả?”
“Tớ thấy chậm nhất là ngày mốt, ngày mai sẽ có kết quả vài môn.”
11 “Ah, tớ vừa tìm Chu Tĩnh so đáp án môn toán, tớ hơi sợ, huhu!”
“Tớ còn chưa viết văn xong đó.”
“Im lặng!”
Mỗi khi tiếng ồn ào càng ngày càng lớn thì lớp phó kỷ luật sẽ quát lớn một tiếng, phòng học lập tức sẽ yên tĩnh được một lát.
“Reng, reng, reng.”
Tiết tự học đầu tiên kết thúc, Sầm Niệm định ra ngoài để hít thở không khí.
Không cần nghĩ cũng biết trong lớp bây giờ lại bắt đầu thảo luận đáp án, điểm số, sau đó sẽ thổi phồng lẫn nhau.
Sầm Niệm đứng ở trên hành lang, tay nắm lan can, nhìn bóng tối vô tận trước mặt, suy nghĩ bắt đầu từ từ phiêu lãng.
“Lão đại, cậu so đáp án với tớ một chút đi.”
“Không, thi đã thi xong, so đáp án để làm gì cơ chứ.”
Sầm Niệm không khỏi nhẹ gật đầu, trong lòng giơ ngón cái với người này.
12 Không đúng, giọng nói này......
Cách thật gần, còn rất quen tai! Sầm Niệm cứng đờ quay đầu, ánh mắt dừng trên người đứng cách mình không tới một mét.
Người kia cũng nhận ra ánh mắt của cô, cong môi cười cười.
Cười cái gì? Nhưng mà, cô rất thích nha! Vì sao lại gần như vậy? Gần đến mức cô có thể thấy rõ nốt ruồi trên mũi của cậu.
Sầm Niệm ngẩn người, phát hiện bây giờ mình đang đứng ở cửa sau của lớp 11/9, cách lớp chọn của ban tự nhiên chỉ có một bước.
Chết, chẳng lẽ vừa rồi cô nghĩ tới cậu ấy cho nên chân đã thay cô hành động ư? Sầm Niệm ép buộc mình quay đầu lại, cố gắng kiềm chế cơ thể mình để tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhưng thực tế thì từng phút từng giây cô đều chú ý tới nhất cử nhất động của người bên cạnh.
13 Sầm Niệm đột nhiên nhớ tới bài thơ 《 Đoạn chương 》 của Biện Chi Lâm.
“Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em.”
Cô có thể thấy được cậu vẫn đứng bên cạnh mình, người muốn so đáp án với cậu thì đã vào lớp học từ lâu.
Cậu cứ đứng như thế, giống như đang ngẩn người.
Cứ như vậy, hai người đứng chung một chỗ, không nói gì, dường như xung quanh không còn huyên náo nữa, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”
của cô.
Chỉ vài phút sau, tiếng chuông tiết tự học thứ hai đã vang lên, Sầm Niệm nhíu mày, không hiểu sao lại muốn oán trách âm thanh phá vỡ cảnh tượng hoàn mỹ này.
Cô chậm rãi vòng qua cửa trước, tiến vào phòng học.
Trước khi vào phòng học, cô quay lại nhìn Dịch Hoán Thanh, người kia vẫn đứng im tại chỗ, hình như không thèm để ý tới tiếng chuông thúc giục kia chút nào.
14 Chẳng qua là cậu xoay người lại, dựa lưng vào lan can.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
“ —— Tớ đang nhìn cậu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.