Phúc An luôn rất muốn biết rốt cuộc mẫu hậu có yêu mình hay không.
Khó mà ngon giấc trằn trọc vì câu hỏi này, mỗi khi nhớ tới thì trái tim co rút đau đớn, thân phận cao quý lẽ ra không biết tới đau khổ vậy mà trong độ tuổi vô ưu vô tư nhất đã biết tới tư vị cô đơn không được yêu này. Tựa như lúc có người trong lòng khao khát bản thân có thuật đọc tâm có thể biết được hắn nghĩ thế nào về mình hoặc là trong thời thanh xuân tò mò cách nhìn của người khác về bản thân mình, cẩn thận từng li từng tí tràn ngập tưởng tượng.
Nhưng mà một người trưởng thành như Nhan Hoan Hoan có cho nàng thuật đọc tâm nàng cũng chẳng cần.
Lời nói thật rất tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức chúng ta đều biết không thể tùy tiện nói ra được, thường muốn chải chuốt thêm, tô điểm mức độ trong đó, đó là EQ của một người, thực tế chứa sự khiêm tốn nhưng cũng là một loại dịu dàng.
Lần này, Phúc An đã nghe được lời nói thật mà nàng ấy muốn biết từ rất lâu.
Tàn nhẫn tới mức tiếng nói cứ ù ù bên tai, nước mắt cứ thế chảy xuống nhưng sợ rằng sẽ đem tới phiền phức cho Quý Phi nên che kín mũi miệng không phát ra một tiếng nào.
Từ Hoàng Hậu vừa nói ra đã thấy hối hận nhưng ở đây đều là người có đầu óc, nàng ta cảm thấy Hoàng Thượng và Quý Phi ắt sẽ hiểu được, nàng ta chỉ đáp lại lời của Quý Phi thôi. Hai người họ thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507356/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.