Trong một tháng còn lại, Triệu lớn Triệu nhỏ đều học được cách chơi.
Lớn thì được Nhan Hoan Hoan dẫn đi khắp nơi, nàng vừa giả vờ ngủ xem phim truyền hình trên hệ thống ở thư phòng, vừa nhìn chăm chú hắn, lúc đó sau khi hoàn thành xong tấu chương nhất định phải phê duyệt thì không cho phép hắn làm gì khác nữa. Muốn hắn thả lỏng hẳn hoi đó là ngâm mình trong hồ sen nghe nàng hát cũng rất tốt mà. Hoa kỳ cỏ lạ ngày nào ngắm cũng không chán, chẳng khác nào thuê riêng một khu thảo cầm viên, không có mấy đứa trẻ nghịch ngợm hỗn loạn khóc nháo, không có du khách gào thét hay rác thải, động vật và vườn hoa như hòa làm một-- Đương nhiên không phải xuất phát từ ý chăm sóc, chẳng qua dùng để khiến quân vương vui vẻ mà thôi, hoàng đế hào hứng rồi cho dù động vật trân quý thế nào, chém ngay giết ngay cũng thành món cao lương mỹ vị.
Ở thời đại này, sự phát triển khoa học công nghệ của loài người vẫn chưa xa tới bước chiếm không gian sinh tồn của động vật hoang dã, động vật quý hiếm của thời hiện đại với lúc này chẳng qua chỉ là thú vật "khó săn khó bắn ở đây" mà thôi.
May mà Triệu Trạm không thích săn thú, cũng không có hứng thú thể hiện khả năng bắn cung siêu việt của mình trước mặt bạn gái-- Nói thật ra thì ngay cả Nhan Hoan Hoan cũng cảm thấy người này sống không có gì quá thú vị.
Nửa đời trước của hắn sinh ra là đế vương gia cần gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goi-bieu-cam-cung-dau/3507348/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.