Lúc quay lại phòng làm việc, cả căn phòng đều trống rỗng. Sở Vãn Tình nhíu mày.
“Nhất! Anh có trong đó không?”
Không có tiếng đáp lại.
Vân Hà nhìn xung quanh như đang quan sát đều gì đó.
Sở Vãn Tình quay lại.
“Cậu ngồi đợi tớ một chút. Tớ ra ngoài tìm anh ấy.”
“Vãn Tình, không cần phiền phức như vậy đâu. Cậu cứ làm việc của mình đi.”
Vân Hà gọi lại.
Sở Vãn Tình nhìn ra cửa, có chút không yên tâm.
“Anh ấy vừa đến đây. Tớ sợ anh ấy không quen.”
Vân Hà nhìn vẻ lo lắng của cô cũng biết tình cảm hai người tốt thế nào rồi. Tuy nhiên, có thật sự là thiếu chủ hay một người khác, cô ta vẫn không dám khẳng định. Để nhận ra thiếu chủ là nhờ vào ấn kí nhưng khoảng thời gian gần đây, ấn kí dường như biến mất.
“Chắc là không sao đâu.”
Sở Vãn Tình đành gật đầu ngồi xuống ghế.
Cô rót nước vào ly.
“Cậu uống nước đi.”
“Cám ơn cậu.”
Cô ta đưa lên môi uống một ngụm, đặt xuống.
Sở Vãn Tình lúc này mới nói.
“Cổ trấn Ẩn Du xa xôi như vậy, cậu lại đến đó tìm việc. Cậu thật lợi hại.”
“Thật ra, ba tớ làm quản gia của gia tộc Thượng Quan. Không phải tớ tài giỏi như cậu nghĩ đâu.”
Vân Hà bắt đắc dĩ cười nói.
“Vậy sao? Trước kia, tớ cũng chưa từng nghe cậu nói qua.”
Vân Hà gật đầu.
“Lúc đó, tớ giận ba nên bỏ nhà ra đi rồi đến đây còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559240/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.