Cả ngày sau khi gặp chủ nhân của mình, Vân Hà vẫn ngồi thừ ra đó tay siết chặt chiếc lọ. Hít sâu một hơi, cô ta bỏ vào trong túi xách đứng dậy.
[…]
Quay trở lại chung cư Vân Đông.
Sở Vãn Tình có chút kích động vì anh cũng đi cùng mình.
“Ông xã! Có phải mọi chuyện bắt đầu tốt lên không?”
Cô ôm lấy cánh tay anh.
Thượng Quan Nhất không trả lời chỉ dịu dàng vuốt mái tóc cô.
“Em nghĩ vậy à.”
Sở Vãn Tình vương đôi mắt ngây ngô nhìn anh.
Thượng Quan Nhất khẽ cười, cúi xuống hôn lên mắt cô.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
“Em không hiểu.”
Sở Vãn Tình vẫn không biết ý anh là gì. Tại sao không được nhìn?
Câu hỏi của cô ngay lập tức có đáp án.
Anh vòng tay bế cô đặt lên bàn trang điểm. Tay anh chóng hai bên, cúi xuống kề sát vào cô.
Sở Vãn Tình nuốt nước bọt.
“Em… Ưm…”
Lời chưa kịp nói đã nuốt trở về khi môi anh áp lên.
Nụ hôn dịu dàng cứ như hút cả linh hồn cô hoà lẫn cùng anh vậy.
Cuối cùng, Sở Vãn Tình cũng kịp phản ứng chặng lại bàn tay đang bên trong áo cô. Mặt đỏ ửng.
“Em, em vừa thay quần áo xong.”
“Có thể thay bộ khác.”
“Em không muốn.”
“Anh thay giúp em.”
“Anh… Đừng mà.”
Thượng Quan Nhất nào cho cô cơ hội để trốn.
Anh bế cô lên giường, áp dưới thân.
“Đừng cắn mà. Nhột lắm.”
Sở Vãn Tình rụt cổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559237/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.