Sở Vãn Tình thật sự không biết giấc mơ ấy là ý gì. Cô nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được. Kể từ lúc, cô gặp anh giấc mơ kì lạ ấy cứ liên tục xuất hiện. Nhưng cảm giác nhói ở tim cũng là mơ sao?
Cô thẩn thờ lập lại câu nói ấy.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ bỏ hết tất cả toàn tâm toàn ý ý yêu anh.”
Cánh cửa mở ra.
Anh nhìn cô…
Sở Vãn Tình cũng ngước mắt lên nhìn anh.
Cô vội vàng đứng dậy, chạy về phía anh.
“Sao anh lại lạnh như vậy?”
Cô nắm lấy tay anh.
Anh vẫn nhìn cô không trả lời.
“Em vừa nói cái gì?”
“Sao anh lại lạnh như vậy?”
Cô chớp chớp mắt khó hiểu.
“Không phải câu đó.”
“Sao anh lạ vậy?”
Cô gãi gãi đầu.
Anh lắc đầu.
“Sao không mang dép.”
Sở Vãn Tình dây dây chân vào nhau, ngập ngừng. Chẳng lẽ, nói gặp anh cô vui quá nên không nhớ à. Vậy ngại lắm.
“Em… A…”
Anh đã bế cô lên, đặt lên ghế.
“Có phải, em làm anh khó chịu đúng không?”
Vừa thấy anh xoay người, cô liền níu tay anh.
Thượng Quan Nhất khẽ cười, nâng tay còn lại xoa xoa mái tóc cô.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Là do anh thôi.”
Càng gần cô. Cơn đau mỗi lúc một tăng lên. Cứ như ai đó dùng dao xuyên vào tim anh vậy. Nhưng… Anh lại không thể rời khỏi cô được.
Sở Vãn Tình mỉm cười, đôi mắt cong cong nhìn anh. Chỉ cần anh không ghét mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559222/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.