Vân Hà thật sự rất yêu mến Sở Vãn Tình. Đơn giản vì bản tính lương thiện, không toan tính thiệt hơn và thật lòng đối xử với mình.
Được sự đồng ý của ba mình, tất nhiên Vân Hà không nán lại thêm. Dù sao thời gian ở đây là không nhiều. Cô cũng muốn biết Sở Vãn Tình thế nào. Tại sao, mọi người đều đồn đại những chuyện không hay về cô.
[…]
Quay lại phía Sở Vãn Tình.
Cuộn người trong chăn một lúc lâu cô mới nhớ ra một việc. Cô vội vàng ngồi dậy, chỉnh lại quần áo ngay ngắn. Vừa mở cửa ra.
“…” Sở Vãn Tình ngơ ngác nhìn anh.
Anh đặt bát mì lên bàn.
“Ngồi xuống ăn vẫn còn nóng.”
Sở Vãn Tình thật sự là kinh ngạc nhìn anh. Nhưng sao lại rất giống với bát mì ngày hôm đó cô làm cho anh.
Cô ngồi xuống ghế.
“Anh… Tự nấu à.”
Vừa thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn này, cô muốn đánh vào đầu mình một cái.
“Ừm!”
Không ngờ anh lại trả lời cô thật.
Cô nhìn anh.
“Cám ơn!”
Cô cũng không khách sáo nữa, giờ cô thật sự rất là đói. Cô cầm đũa lên gấp một miếng cho vào miệng. Đúng là rất ngon…
Anh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô thấy khó hiểu. Thiên kim tiểu thư con nhà giàu có vậy mà một bát mì đơn giản cũng đủ thỏa mãn sao.
Cô ăn một hơi hết sạch.
Anh đẩy nước sang cho cô.
Sở Vãn Tình nhận lấy uống một ngụm.
Nụ cười càng rõ ràng hơn khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559219/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.