Anh nắm lấy cổ tay ông ta giữ lại.
Sắc mặt Sở Nghệ liền tái nhợt, đau lại không dám lên tiếng vì sợ người khác chê cười.
Tống Na không vội vàng đứng dậy.
"Cậu thả ông ấy ra. Loại người không vó giáo dục như cậu cũng xứng đáng ở lại đây sao. Thả ông ấy ra."
Dường như mọi người trong nhà đều nháo lên.
"Để tôi cho các người biết không có giáo dục là thế nào."
Đôi mắt phượng hẹp dài híp lại. Bất chợt đôi môi bạc mỏng nhếch lên.
Anh buông tay.
Cả người Sở Nghệ ngã nhoài vì đang dùng sức.
"A..."
Không biết vô tình hay cố ý. Ông ta ngã lên người Sở Vãn Linh. Hai ba con vì vậy lăn hết mấy bậc thang.
Tống Na hốt hoảng chạy xuống đỡ lấy Sở Vãn Linh.
Vừa nhìn thấy mặt bà ta liền tái mét.
Mặt mày cô ta toàn là máu.
Tay cô ta chạm lên mặt, rồi nhìn thấy máu thét lên rồi ngất đi.
Sở Vãn Tình nghe âm thanh ồn ào cũng mở cửa ra, bước xuống.
"Ba, chị! Hai người làm sao vậy?"
Cô chạy đến đỡ lấy ba mình.
Ông ta tức giận chỉ lên bậc thang.
Sở Vãn Tình nhìn lên.
Thượng Quan Nhất ngược lại ung dung bước xuống.
Cô đứng dậy.
Anh cũng không cần giải thích cái gì cả. Anh bước qua người cô.
Sở Vãn Tình chạy theo níu lấy cổ tay anh, ngẩng mặt lên.
"Sao anh lại làm như vậy?"
Thượng Quan Nhất rũ mắt xuống nhìn cô.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559207/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.