Ông nội Sở nhíu mày, gằn giọng.
"Cháu có nghe ông hỏi gì không hả?"
Vãn Tình giật mình.
"Dạ ở trong phòng."
Ông nội Sở đứng dậy.
"Cháu gọi cậu ta vào phòng làm việc. Ông có một số chuyện cần nói với cậu ta."
"Vâng! Cháu đi ngay đây."
Thấy ông nội Sở đã đi khuất, Sở Vãn Linh cũng nới lỏng tay ra.
"Em nhanh gọi cậu ta đến gặp ông. Nếu ông không vui lại xảy ra chuyện."
"Em biết rồi."
[...]
Vãn Tình quay lại phòng.
Cô không vội nói chuyện, cô khẽ quan sát anh.
Anh tựa lưng vào thanh chắn cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Làn gió khẽ thổi qua khiến cho mái tóc anh có chút loạn nhưng ngược lại cô có thể nhìn rõ ràng sườn mặt sắc sảo ấy. Một cảm giác lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần.
Anh không nhìn sang hờ hững lên tiếng.
"Cô thích nhìn chằm chằm người khác như vậy à."
"..." Sở Vãn Tình bị nói trúng liền xụ mặt xuống.
Cô tiến về phía anh.
Tất nhiên chiều cao giữa hai người khá lớn, lần nào nhìn cô cũng có phải ngẩng mặt lên.
"Ai nói tôi nhìn anh."
Anh rũ mắt xuống không lên tiếng.
Sở Vãn Tình thật sự là không thể chịu nổi sự áp bức này mà. Cô đi đến kéo chiếc ghế cạnh sofa.
Thượng Quan Nhất nhíu mày vì khó hiểu trước hành động của cô. Đang xù lông với anh giờ lại đi tìm ghế.
Vãn Tình kéo cái ghế về phía anh. Cô đứng lên, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559206/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.