Tuy nhiên, Sở Vãn Tình quên mất một việc khiến cả hai không khỏi tránh khỏi xấu hổ.
Cô lấy lọ thuốc trên tủ đầu giường, tay vừa chạm lên mông đã hít một ngụm khí lạnh.
"Ông thật quá đáng. Đánh đến mông nở hoa luôn rồi."
Miệng lẩm bẩm vì cô biết không có ai cả. Mọi người đều đã ra ngoài cả rồi.
Cô vén váy lên.
Cánh cửa mở ra.
Anh khựng lại quay mặt đi.
Sở Vãn Tình cũng giật bắn người vội vàng ngồi dậy. Nhưng vì quá đột ngột lại làm cho vết thương đau đến mức phải rên lên.
"A... Anh sao lại vào đây."
Gương mặt anh vẫn vô cảm như vậy nhưng nếu để ý sẽ thấy vành tai anh đỏ bừng.
"Cũng không phải chưa từng thấy."
"Anh..."
Sở Vãn Tình tức đến không còn gì để nói.
Anh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
"Có cần giúp không?"
Sở Vãn Tình miệng giật giật, cô lấy chiếc gối ném mạnh về phía anh.
"Biến thái, thần kinh."
Anh ôm chiếc gối nằm xuống, nhắm mắt. Tất nhiên chiều cao của anh khiến cho đôi chân phải chịu thiệt thòi rồi.
Sở Vãn Tình khẽ liếc mắt nhìn sang có chút buồn cười. Đáng đời, ai mượn cao quá làm gì. Cô cầm lọ thuốc lên, chậm chạp đi vào trong phòng tắm.
Cô mở cửa ló đầu ra ngoài, xác định là anh vẫn nhắm mắt ngủ mới đóng lại. Còn khoá cẩn thận.
Thượng Quan Nhất mở mắt ra nhìn lên trần nhà.
"Mình cũng điên theo cô gái này mất rồi."
[...]
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/goc-khuat-cua-so-menh/3559203/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.