Mẹ tôi rất thích dội gáo nước lạnh vào người khác, đặc biệt là những lúc người khác đang vui thì lại buông lời khiến người ta tụt hứng.
Khi đơn vị đến nhà thẩm tra lý lịch, tôi đã dặn đi dặn lại bà đừng nói linh tinh.
Thế mà cứ mỗi lần ba tôi nói được một câu tốt đẹp trước mặt tổ khảo sát, mẹ tôi lại phải chen vào thêm mười câu “nhưng mà…”, nói rất hăng, còn tỏ vẻ như đang kể chuyện nghiêm trọng lắm.
Kết quả, tôi bị đ.á.n.h giá là không đủ năng lực công tác, bị loại khỏi danh sách dự kiến trúng tuyển.
Bà lại ra vẻ như sớm đã đoán trước:
“Thấy chưa, mẹ đã bảo là con thi không đậu mà.”
Tôi tức đến run cả người, cuối cùng cũng lên tiếng trong nhóm ba người chỉ có tôi, ba và anh trai.
“Bắt đầu kế hoạch đi, con chịu hết nổi rồi.”
Chương 1:
“Ai da, con chắc chắn thi không đậu đâu, chỉ phí công vô ích thôi!”
“Mỗi năm có bao nhiêu người giỏi chen nhau đi thi công chức, sao có thể tới lượt con chứ?”
“Nhà mình đâu có mồ mả tổ tiên nào bốc ra khói xanh!”
“Thôi thôi, đừng tự làm khổ mình nữa, nghỉ ngơi một chút không được à?”
Đó là mấy câu tôi phải nghe mỗi ngày trong lúc ôn thi công chức.
Kinh tế suy thoái, sau khi trải qua đủ loại cú sốc nghề nghiệp — công ty phá sản, sa thải hàng loạt, cắt giảm lương liên tục — tôi cuối cùng cũng quyết tâm đ.á.n.h cược một lần, nghỉ việc để tập trung thi công chức.
Vì công việc ổn định này, tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-me-chua-tinh-xau/4861386/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.