Chương 337
“Tại sao?”
“Tại sao gì chứ?”
“Chẳng phải cô đã nói sẽ không vứt bỏ.
con mình đi một lần nào nữa hay sao?”
Chiến Hàn Quân nhìn chăm chú vào đôi mắt cô.
Lạc Thanh Du dời tầm nhìn đi nơi khác, không dám đối mặt với ánh mắt ấy của anh.
“Nhìn tôi đi”
Thanh âm của Chiến Hàn Quân mang một nỗi uy hiếp khiến người ta không dám làm trái lời.
Lạc Thanh Du chỉ đành quay sang nhìn anh…
“Cô làm gì sai, tôi đều có thể bỏ qua hết.
Nhưng mà cô… không được phép vứt bỏ con mình đi nữa”
Chiến Hàn Quân nhắm mắt lại, đem nỗi bất đắc dĩ cuộn trào nơi đáy mắt che giấu đi.
Lạc Thanh Du thốt lên: “Tôi sẽ không vứt bỏ chúng”
Nói đến hùng hồn, đường hoàng.
Chiến Hàn Quân đột ngột mở ra đôi mắt sắc như chim ưng mang theo ánh sáng rạng rỡ, ánh mắt vô cùng lợi hại tỉ mỉ nhìn lấy khuôn mặt của Lạc Thanh Du.
“Nhưng cô đã vứt bỏ chúng rồi còn gì.
Hả?”
Chiến Hàn Quân lạnh lẽo, âm u mà hỏi.
Đô môi đỏ mọng của Lạc Thanh Du mấp máy, muốn nói rồi lại thôi Trong đầu nhớ đến quý công tử đỏm dáng Mặc Hàn với hình ảnh vất vả gầy dựng sự nghiệp trong những bộ trang phục thời thượng, nhớ đến ánh mắt cô đơn khắc khoải của mẹ, nhớ đến người cha từng vang bóng một thời ở Thành phố Phong Châu sau khi bị người mẹ kế châm chọc khiêu khích thì khuôn mặt chỉ ánh lên một nỗi đầy bất đắc dĩ, và còn cả người ông nội mà cô yêu quý nhất, nằm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giup-ba-cua-lai-me-nhe/589421/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.