Anh bổ nhào về phía cô.
Hành động nhanh như sét đánh không kịp che tai.
Vốn dĩ không hề lo lắng tới an nguy của chính mình. Bình thường, anh luôn lười biếng, lần đầu tiên biết rằng thần kinh vận động của mình lại có thể tốt như vậy.
Tiếng phanh gấp "két" một cái, chiếc xe có rèm che lập tức quay đầu, giống như cơn gió, biến mất ở cuối phố.
Bị anh đẩy ngã trên mặt đất, cô vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cả người toàn mồ hôi.
Lúc này, đã không phải là cảnh báo...
"Có sao không? Chỗ nào không ổn? Có bị chấn động não không?" Tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, lo lắng hỏi.
"Không sao." Cô bình tĩnh cử động, lại phát hiện mắt cá chân đau đớn.
Nhưng ngay cả nhăn mày một cái cũng không.
Người đàn ông sơ ý thở dài nhẹ nhõm, không hề phát hiện.
"A! Đúng rồi, bụng có khó chịu không? Con có bị thương không đây?" Người đàn ông bất chợt nhớ ra cú ngã kia, chịu ảnh hưởng nhiều nhất đương nhiên là sinh mệnh bé nhỏ.
Tay anh vội vàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.
"Không, nó vẫn bình an." Bình tĩnh trả lời, nhưng vẻ mặt cô mất tự nhiên, rất kỳ lạ, thản nhiên nói sang chuyện khác, "Tay của anh trầy da rồi kìa!"
Tay anh vì không khống chế được lực khi ôm cô ngã xuống, vết trầy khá lớn.
Hít một hơi lạnh, nhìn lên bàn tay, vì cô nói nên anh mới bắt đầu cảm thấy đau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/1901184/quyen-4-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.