Ánh ban mai nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ, Lâm QuảQuả bóp vai đứng lên khỏi ghế, thu dọn cốc nước và khay trên đầu giường.
“Đây chính là toàn bộ câuchuyện?”.
“Ừ”. Phổ Hoa mệt mỏi dựa lêngối, khép mắt nhưngkhông buồn ngủ, “Đây chính là quákhứ của tôi và anhấy, những thứ còn nhớ chỉ cóvậy”.
Lâm Quả Quả đứng bên cạnhgiường vỗ vỗ vai PhổHoa, “Đừng nghĩ nhiều quá.Yên tâm tĩnh dưỡngchokhỏe, cả đêm cô không ngủ rồi.Nghỉ chút đi, tôi đixem Lâm Bác, chuẩnbị đồ ăn sáng cho nó”.
“Được, cô đi đi”. Phổ Hoagật đầu, mắt nhìn Lâm Quả Quả rangoài, khi cửa sắp đóng lại khôngnhịn được bèn gọi cô ấy lại,“Quả Quả...”.
“Sao vậy?”. Lâm Quả Quả thòđầu vào, trên mặt lộ ravẻ tiều tụy vì thiếu ngủnhưng vẫn nở nụ cườiấp áp.
Phổ Hoa chống ngườilên, vén lọn tóctrước trán khẽnói: “Cảm ơn cô”.
Lâm Quả Quả xuatay, “Cảm ơn cái gì chứ! Nằmxuống đi!”. Nóixong liền đóng cửa cho cô. Không lâu sauvang lên tiếng Lâm Bácdậy, hai mẹ con mỗingườimột câu nói về chuyện trongnhà trẻ, Phổ Hoa nằmtrên giường, nhìnánh mặt trời xuyênqua khe rèm lặnglẽ lắng nghe vàquan sát căn phòng nhỏ.Trên bàn viếtbày bức tranhvẽ bằng bút sáp vàđồ chơi Ultraman,bút màu được xếp gọn gàngtrong hộp, bên cạnhlàkhung ảnh, trong ảnh Lâm Bácgiành chiến thắng bướclên bục giảng, khuônmặt đứa trẻ năm tuổi có mộtvẻtrưởng thành trước tuổi. Trêngiá sách phần nhiềulàsách của Lâm Quả Quả,chỉ có tầng dướicùng là đồ chơi của Lâm Bác,quả bóng, xe hơi, găngtay bóngchày và một đôi giày trượt pa tanhmới tinh, màu xanhrất đẹp.
Phổ Hoa nhìn đôi giàytrượt pa-tanh như đã từng nhìnthấy ở đâu đó, cuối cùng không chốngnổi cơn mệt mỏi cảđêm chưa ngủ, nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don-hay-giuong-doi/1279874/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.