“Chú đồng ý?” Nhung Tử kinh ngạc bắt lấy tay anh. 
Nhan Cảnh nhíu mày, nói: “Thử bên nhau… Cậu mới có thể  hết hy vọng triệt để.” 
Tuy anh lấy cớ như vậy nhưng Nhung Tử vẫn rất vui khi có cơ hội chính thức hẹn hò với anh. Chỉ cần Nhan Cảnh đồng ý qua lại, Nhung Tử tin rằng có thể khiến anh không nói được hai tiếng ‘chia tay’. 
Thấy anh quay đầu đi chỗ khác, sắc mặt dường như có chút thẹn thùng, trong lòng Nhung Tử khẽ động, không nhịn được khẽ nói: “Em… Muốn hôn anh, được không?” 
“…” Cái đồ được một tấc lại muốn tiến một thước! Tại sao phải thỏa hiệp với cái tên tiểu tử thối giả heo ăn thịt hổ này chứ? 
Thế nhưng, nghe cậu ta nghiêm túc lại thấp thỏm hỏi ‘Có thể hôn anh không’, đột nhiên Nhan Cảnh lại thấy mềm lòng. Cậu ta quả thật rất tôn trọng mình, sợ mình phản cảm mà không dám xằng bậy, cho nên mới mặt dày đi hỏi. 
Nhớ đêm hôm đó, nụ hôn của cậu ta, trẻ trung mà ấm áp như vậy… Cảm giác có vẻ cũng không tệ lắm, không chút buồn nôn. 
Nhan Cảnh nghiêm mặt, đang không biết nên trả lời thế nào thì trên môi bỗng ấm áp… 
Bờ môi mềm mại ấm áp của thanh niên nhẹ nhàng dán trên môi mình, nụ hôn thành kính, vừa chạm vào liền lui lại. Chỉ tiếp xúc ba giây ngắn ngủi như vậy lại khiến hô hấp Nhan Cảnh dừng lại, trong đầu lập tức trống rỗng. 
Nụ hôn đơn thuần không mang bất cứ mùi vị tình dục nào, khiến Nhan Cảnh thân kinh bách chiến đột nhiên lỡ mất nửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-doi-mau-tim/199034/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.