Chương 330 ĐỂ EM SỜ CHO ĐỦ
Trần Ân Tứ lặng lẽ nuốt khan, thản nhiên nói: "Chắc là gần quê bồn chồn?"
Tần Kiết đến trước mặt nhìn cô: "Gần quê bồn chồn cái gì?"
Trần Ân Tứ "hả", nhận ra mình buột miệng nói ra một câu đầy hàm súc, vội lắc đầu, "Không có gì."
Cô cũng thật là, sao nghĩ cái gì cũng nói ra ngoài miệng thế này.
May mà cô diễn đạt khá uyển chuyển, không nói thẳng ra với anh rằng, nghĩ đến việc ngủ với anh nên hơi căng thẳng.
Trần Ân Tứ bị anh nhìn như vậy thì hơi chột dạ, sợ bị nhìn thấu tâm tư, vội né tránh, ú ớ nói: "Đột nhiên em muốn thể hiện kiến thức văn hóa thôi."
Tần Kiết cười khẩy, gần quê bồn chồn, bốn chữ này mà cũng đáng để em thể hiện à: "Sao em không làm một bài thơ đi?"
"Kệ em." Trần Ân Tứ không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này với anh nữa, hung hăng mắng anh một câu rồi đi vào phòng.
Tần Kiết kéo tay cô lại, ôm người vào lòng, cúi đầu dán bên tai cô hỏi: "Em thể hiện kiến thức văn hóa sao tai lại đỏ?"
Trần Ân Tứ cứng miệng: "Đâu, đâu có?"
Tần Kiết ngậm dái tai cô, giọng khẽ khàng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Thành thật nói cho anh trai biết, có phải đang nghĩ về chuyện tốt gì đó trong đầu không?"
Trần Ân Tứ: "Chuyện tốt gì?"
Tần Kiết để lại một dấu răng trên dái tai trắng trẻo mềm mại của cô: "Tỷ như muốn ngủ với anh trai."
Tay Trần Ân Tứ run lên, chột dạ thật rồi.
Sao anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489927/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.