Chương 322 CHẮC ANH HỎNG MẤT THÔI
Tin nhắn chưa được gửi đi, Trần Ân Tứ đã đỏ mặt trước.
Chồng… Thế này liệu có chủ động quá không?
Nhưng bạn trai rơi vào lu giấm rồi, vớt cũng không ra, chủ động xíu cũng không sao đâu nhỉ?
Trần Ân Tứ vừa muốn ấn phím gửi, màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.
Thầy Tần: "Được hay không?"
Trần Ân Tứ vội thu sự chủ động về, cắn môi cười.
Bạn trai vượt qua được tiếng bạn trai, nhưng không vượt qua được tiếng anh trai của cô?
Vậy câu chồng ơi này có thể giữ lại, đợi sau này khi bạn trai sắp chết đuối trong lu giấm rồi dùng.
Trần Ân Tứ xóa hai chữ "chồng ơi" đi, đổi lại thành câu: "Cái gì được hay không?"
Tần Kiết lại không có phản ứng.
Trần Ân Tứ ngơ ngác một lúc, nhận ra anh đang hỏi hai tiếng thở kia của anh có được hay không.
Cô hơi buồn cười, nhớ đến hai tiếng thở khó tả kia, tai cô lại hơi nóng.
Nhiệm vụ cấp bách hiện tại đương nhiên là vớt bạn trai ra khỏi lu giấm trước, Trần Ân Tứ mang theo khuôn mặt đỏ đến mức có thể vắt ra máu của mình, tức tốc gõ màn hình: "Được."
Thầy Tần: "Hời hợt."
Thầy Tần gửi một tấm ảnh chụp màn hình, trong ảnh là "được, được, được, được, được, được" mà Trần Ân Tứ trả lời Trần Vinh.
Thầy Tần: "Thiếu mất năm chữ được."
"..."
Bạn trai nhà cô có cần tranh hơn thua đến mức này không?
Trần Ân Tứ múa tay, gõ một tràng chữ "được" rồi gửi đi.
Kế đó, Tần Kiết gửi cho cô một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489919/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.