Chương 321 CHỒNG ƠI
Trần Ân Tứ thích thú xong liền quên sạch, sớm đã ném "phúc lợi" mà Trần Vinh chia sẻ lên chín tầng mây.
Lời Tần Kiết nói làm cô ngơ ngác.
Thở hai tiếng là cái gì?
Thở kiểu nào?
Trần Ân Tứ còn đang không hiểu chuyện gì, bên tai liền vang lên hai tiếng ngân "ưm ~ à ha" kéo dài.
Tiếng "à ha" dính liền nhau, không giống à cũng không giống ha.
Giọng Tần Kiết vốn đã hay, nhưng hai tiếng này, gọi là tiếng, chi bằng nói đó là giọng.
Âm thanh phát ra từ cuống họng, vừa thấp vừa trầm lại khàn khàn, còn có sự run run khó phát giác.
Anh ngân nga kéo dài đã rất quyến rũ, giờ còn cố ý thở mạnh.
Đúng là vừa yêu mị vừa cuốn hút.
Tuy truyền qua di động, nhưng âm thanh kia như vang lên sát bên tai Trần Ân Tứ, làm cho màng nhĩ cô tê dại, ngón tay đang cầm điện thoại của cô cũng bất giác run run, hô hấp cũng theo đó mà ngừng lại.
"Sao không có phản ứng vậy?"
Không biết đã qua bao lâu, đợi mãi không thấy phản hồi nên Tần Kiết đành lên tiếng.
Tần Ân Tứ chớp mắt, cố gắng tỉnh táo.
Lúc này cô mới nhận ra mình nín thở đến mức hơi thiếu oxy, cô vội hít thật sâu, sau đó lại nghe thấy giọng điệu biếng nhác ẩn giấu sự khó hiểu của Tần Kiết: "Chê anh trai thở không hay à?"
Thở - không – hay - à?
Bốn chữ này chui vào tai, cô mới ý thức được mình vừa trải qua chuyện gì, não như muốn nổ tung.
Tần Kiết vừa mới, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489918/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.