Chương 296 CỰC GIỎI DỖ NGƯỜI
Chơi say mê trong câu lạc bộ trốn khỏi mật thất suốt một buổi chiều, quần áo Trần Ân Tứ đã ướt sũng.
Tần Kiết biết tính cô nhóc ưa sạch sẽ, không thích cảm giác dính dấp khi mồ hôi tự khô đi trên mình, bèn lái xe đưa cô về nhà.
Anh tắm nhanh hơn cô nhiều, trong lúc cô lề mề trong phòng tắm trên gác, anh đã chuẩn bị xong bữa tối.
Tắm rửa ở nhà anh, hai người cũng dùng chung một loại sữa tắm.
Lúc xuống nhà, Trần Ân Tứ vẫn nghiêng đầu ngửi cánh tay mình, ngửi thế nào cũng không thấy mùi thơm như tối qua ngửi được trên mình Tần Kiết.
Trong phòng ăn nhỏ, Tần Kiết kéo ghế cho cô, lúc cô ngồi xuống còn cố tình lén ngửi mùi trên mình anh.
Thơm hơn mùi dầu gội và sữa tắm cô dùng...
Trước khi Tần Kiết đi khỏi, Trần Ân Tứ lại lén ngửi thêm cái nữa, ngoài mùi hương man mát của sữa tắm và dầu gội, cô còn ngửi thấy mùi gỗ linh sam.
Như mùi rừng rậm sớm mai.
Trần Ân Tứ lẩm bẩm, "Thảo nào."
"Gì cơ?" Tần Kiết đã đi ra, ngoái lại nhìn Trần Ân Tứ.
"Không có gì." Trần Ân Tứ vờ cầm thìa lên uống canh.
Chẳng trách mùi trên người anh lại thơm hơn, hóa ra là... lẫn với mùi của anh.
Hai người ăn xong, Tần Kiết hỏi, "Em có vội về nhà không?"
Mai cô phải bay đến Milan, đây là lịch trình Lục Tinh sắp cho cô từ tuần trước, có điều chiều mới bay, cũng không vội gì...
Trần Ân Tứ lắc đầu, hai giây sau lại hỏi, "Có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489893/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.