Chương 160 LÀM BẠN GÁI ANH ĐI!
Anh quay lưng lại với cô một lát, càng nghĩ càng phiền não. Tần Kiết giơ tay lên vò tóc rồi lại quay người về trước mặt Trần Ân Tứ. Anh muốn hỏi đến cùng là kẻ nào to gan dám đánh cô. Nhưng thấy dấu tay sưng đỏ trên mặt và dáng vẻ cô mím môi, lời đến bờ môi lại không thốt ra được nữa.
Anh tức tối chằm chằm nhìn cô hồi lâu, cuối cùng thở hắt như thể chịu thua, khẽ hỏi han: "Đói bụng chưa?"
Trần Ân Tứ vẫn không nói chuyện.
Tần Kiết: "Được, tôi coi như em bị câm vậy."
Một làn gió thổi qua mang theo cái rét. Tần Kiết cởϊ áσ khoác của mình ra, choàng lên người Trần Ân Tứ.
Hai người cứ thế im lặng đứng đối mặt nhau ven đường cái không biết bao lâu, Trần Ân Tứ mới nhẹ lắc đầu: "Tôi không đói."
Tần Kiết: "Vậy hiện giờ em muốn làm gì nhất?"
"Tôi..." Trần Ân Tứ ngập ngừng, còn chưa cất lời hốc mắt đã ửng đỏ, "Tôi muốn về..."
Cô muốn về nhà, nhưng cô không có nhà để về. Nhà họ Trần ở Bắc Kinh xưa nay không phải là nhà của cô. Bây giờ nơi cô có thể miễn cưỡng gọi là nhà chỉ có căn phòng thuê ở Thượng Hải thôi.
Trần Ân Tứ mấp máy môi: "... Về Thượng Hải, về nhà."
Tần Kiết chăm chăm nhìn vào đôi mắt ươn ướt của Trần Ân Tứ hồi lâu, "Được, chúng ta về nhà."
Từ Hoành Điếm về Thượng Hải không có tàu cao tốc, Tần Kiết tính toán thời gian, từ Hoành Điếm đến Nghĩa Ô hơn một tiếng, từ Nghĩa Ô đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489757/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.