Chương 159 CÔ ẤY ĐÃ TRỄ HẸN TRẢ TIỀN THUÊ NHÀ BA NGÀY
Đỗ Văn Thành lập tức ngăn cản: "Tổng Giám đốc."
Trần Thanh Vân khựng tay lại.
Đỗ Văn Thành lại vội vàng khuyên: "Ân Tứ, mau nhận lỗi với bố cô đi."
Trần Ân Tứ như thể đang nghe chuyện hài, nhếch môi cười khẩy.
Đỗ Văn Thành sốt ruột thay, thầm nghĩ sao cô bé này lại ương bướng quá, bèn thúc giục thêm lần nữa: "Ân Tứ.
Trần Ân Tứ nhếch môi cao thật cao, nhất quyết không chịu lên tiếng.
Trần Thanh Vân tức đến mức thở hổn hển, sau đó quát to: "Dừng xe!"
Đỗ Văn Thành vội phanh gấp.
Xe vừa dừng hẳn, Trần Thanh Vân đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ, giận dữ quát tháo với Trần Ân Tứ: "Không phải cô muốn xuống xe sao? Cút, cút cho tôi!"
Xe đã chạy đi xa, đang lên đường cao tốc, nếu lúc này xuống xe, một là quá nguy hiểm, hai là không bắt được taxi, phải đi bộ một quãng dài. Đỗ Văn Thành khuyên nhủ: "Tổng Giám đốc, Ân Tứ còn nhỏ..."
Trần Thanh Vân: "Nhỏ? Hai mươi tuổi còn nhỏ à? Chú xem nó đi? Ương bướng với cha mẹ, khinh thường người khác, sao ngày xưa tôi lại sinh ra đứa con gái như nó chứ."
Rốt cuộc đã nói ra lời tự đáy lòng rồi à?
Đối với loại chó đội lốt người như ông Trần, sinh ra đứa con gái như Trần Ân Tứ chính là việc ông ta hối hận nhất đời này đúng không?
Trần Ân Tứ cười khẽ, chẳng thèm tạm biệt, cứ thế mở cửa xuống xe.
"Ân Tứ!" Đỗ Văn Thành gọi to tên cô.
"Đừng giữ nó, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489756/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.