Lâm Hiên là con dán đánh mãi không chết” – trích lời Từ Thương.
Ngủ nguyên một buổi chiều, cộng thêm ăn bánh trứng gà Từ Thương tự làm, Lâm Hiên lại vui vẻ khờ dại vô cùng rực rỡ, đeo kính râm nhảy Giang Nam STYLE loạn cả văn phòng, chạy đến chạy đi, chẳng khác nào động kinh.
Từ Thương đang đọc lại luận văn hắn vừa mới hoàn thành, vừa mới được giáo sư gửi lại, xoay người hỏi Lâm Hiên, “Không phải cậu muốn chúc mừng hay sao?”
Lâm Hiên đang vô cùng có tinh thần, vì thế dùng tư thế cưỡi ngựa đến gần Từ Thương, vẻ mặt trộm cười, “Cậu mời tôi ăn cơm đi!”
“……..Ừ!” Kỳ thật Từ Thương cũng chẳng trông chờ gì vào cái đầu chỉ biết ăn của Lâm Hiên sẽ nghĩ ra cái gì khác.
“Chờ vết thương trên mặt tôi tốt hơn đã.” Lâm Hiên sờ soạng mặt mình một phen, “Giờ mà đi ra ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng quang minh chính đại của tôi.”
“…….” Từ Thương lúc này gật đầu, xem như cam chịu câu nói của Lâm Hiên, vốn dĩ, hắn cũng không cho rằng Lâm Hiên có cái hình tượng gì để mà giữ.
Vì thế một ngày liền trôi qua, sóng gió vừa rồi tựa như chưa từng xảy ra, Từ Thương bận bận rộn rộn từ trường học đến phòng bếp không nghỉ, đã vậy Lâm Hiên còn không ngừng nghịch ngợm, động chút lại chạy mất tăm, chẳng sợ công việc của y ở trường học, cấp trên đã an bài ký túc xa cho y, nhưng cũng chưa thấy y nói lên ý nguyện gì.
Có một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-van-bui-hoa-nhat-diem-hong/2046558/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.