Tô Việt chậm rãi khoác lên người chiếc áo lông cừu màu vàng nhạt, La Mân ấn không chịu nổi tức giận, nắm chặt cánh tay hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm sâu như đàm thủy của hắn “Tiểu Việt, ngươi nói như vậy là có ý gì?”
“A Mân, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, ta nghĩ, mọi người không cần phải … Vì chuyện như vậy lại trói buộc lẫn nhau.” Tô Việt thản nhiên nói.
“Cái gì gọi là chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng ta không phải bởi vì yêu nhau, cho nên mới cùng một chỗ sao?” La Mân đỏ mặt đứng lên.
Tô Việt chậm rãi rút tay mình ra, nâng lên ánh mắt nhìn về phía La Mân, trong ánh mắt không có một tia gợn sóng, ngữ khí dị thường bình thản “A Mân, ngươi cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy, chúng ta còn có thể trở lại như trước được sao?”
Ngực La Mân giống như bị một cái búa tạ nên mạnh vào, cái loại cảm giác vừa đau đớn vừa khó chịu này hắn chưa bao giờ có, sắc mặt của hắn dần dần trờ nên tái nhợt, nhìn Tô Việt thật lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, chính là nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn, “Đúng vậy a, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện như vậy có thể cho là cái gì?”
Trong ánh mắt của hắn chậm rãi hiện lên thần sắc ôn nhu làm cho Tô Việt tim đập nhanh “Dạ dày của ngươi không tốt, bữa sáng là nhất định phải ăn uống đầy đủ, ngươi từ từ ăn, ta đi gọi xe taxi.” Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984621/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.