Vì cái gì vận mệnh luôn nhiều khắc nghiệt như vậy, cho chúng ta hy vọng nhưng cũng rất nhanh đã đem nó đánh vỡ, La Mân cười khổ nhìn người yêu dấu sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, nắm thật chặt bàn tay thon dài của hắn.
Đôi tay này, mấy ngày trước, còn nghịch ngợm vẽ loạn trong ngực trên mặt chính mình, hiện giờ, giống như chủ nhân nó, suy yếu mà vô lực.
“Tiểu Việt, cầu ngươi, đừng rời bỏ ta, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy, đã cho ta hy vọng, thì đừng lấy nó đi sớm.” La Mân cúi đầu thì thầm nói nhỏ bên tai người yêu, trong lòng đau đớn tột cùng, làm cho hắn ánh mắt ướt át.
La Mân hồi tưởng lại cái đêm làm cho hắn tim đập chân run hai ngày trước, tuyệt vọng rồi sau đó là cảm giác sợ hãi từ đáy lòng dâng lên lần nữa, hắn phát điên cứ bấm di đông gọi cho Tô Việt, chính là suốt nửa giờ qua đi, lại không người đón nghe, lúc sau lại là cảnh sát nghe điện thoại. Trái tim La Mân giống như bị một cái gì đó thật lớn thật sắc bén đâm vào, tai nạn giao thông bốn chữ này một lần nữa đánh trúng thần kinh của hắn.
Đáp chuyến bay sớm nhất lúc chín giờ, suốt đêm, La Mân đều không có ngủ, hắn ôm đầu, ngồi ở trên ghế sa lon một đêm, ngay cả tiếng động nhẹ nhất đều có thể làm hắn kinh động, hắn khống chế không được, toàn thân đều run rẩy cực độ, đêm tối như tâm trạng hắn ngay lúc đó, Tiểu Việt, nếu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-he/1984608/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.