Chương trước
Chương sau
Phương Trọng Tín chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng, toàn thân lạnh như băng, nhìn cái hộc bí mật trống trơn, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến, nơi đó từng giấu những thứ gì, hắn biết, Hứa Trọng Đạo có thói quen ghi nhật kí. Trên thực tế, hắn cũng đã muốn tiêu hủy hết hắn có thể tìm tới như tất cả những thứ tên kia viết gì đó cùng hình ảnh, chính là, mười mấy năm qua hắn không hề biết sự tồn tại của cái hốc bí mật này, vì cái gì lại có hốc bí mật như vậy?

Hắn không biết mình như thế nào ra khỏi phòng ở Hứa Trọng Đạo, mơ mơ màng màng lái xe vòng quanh đường lớn bên hồ qua lại, làm sao bây giờ? Nội tâm của hắn đau đớn giằng xé, chẳng lẽ cả đời đều chạy không thoát bóng ma của hắn?

Chính mình phấn đấu gần hai mươi năm, mới ngồi trên vị trí này hôm nay, chính mình phải đánh đổi hơn ba mươi năm mới thoát khỏi trói buộc của ác ma kia, chẳng lẽ, tất cả những thứ hắn đang có hiện giờ hết thảy đều phải đột nhiên ngừng lại hôm nay sao? Hắn không cam lòng, không cam lòng a.

Vô ý thức lái xe chạy đến bên hồ khách sạn Thế Kỷ Xuân Thiên, dần dần một ý tưởng mơ hồ nổi lên trong lòng, có lẽ hắn còn có một con đường có thể đi, cũng chỉ có con đường này có thể đi được thôi.

Tô Việt vô ý thức lật lật cuốn nhật kí của Hứa Trọng Đạo, nhìn cái chìa khóa trong tay lấy được trong câu lạc bộ tập thể hình, trong

lòng buồn bực không thôi, đây rốt cuộc là chìa khóa để mở cái gì chứ?

La Mân hôm nay trở về khá khuya, khóa học của hệ thống thuế vụ quốc gia đã xong, nên hắn mở tiệc chiêu đãi Chu chủ nhiệm cùng vài bằng hữu hắn.

Tuy nói hợp tác với bọn họ sinh ý lợi nhuận không lớn, chính là khó được tạo dựng mối quan hệ này, khi Tô Việt nghe được tiếng động phát ra từ cửa sắt, La Mân đã muốn vào phòng khách.

“Xem ra uống không ít a.” Tô Việt từ trong phòng đi ra ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người La Mân, không khỏi thân thiết nói “Ta lấy cho ngươi ly nước nhé.”

“Tiểu Việt.” La Mân đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, đem cằm để ở trên vai hắn, không cho hắn nhúc nhích, “Ta muốn ôm ngươi một cái.”

Tô Việt vừa bực bội lại vừa buồn cười “Biết mình tửu lượng không cao, còn uống nhiều như vậy, buông ra, ta lấy cho ngươi ly nước.”

La Mân vẫn không buông, còn xấu xa đem Tô Việt đẩy ngã trên ghế sa lon phòng khách, lập tức đè trên người hắn, Tô Việt cười nói “Xem ra thật sự là uống nhiều quá, ngươi thật đáng sợ a.”

La Mân mặt đỏ hồng, ánh mắt mông lung, đôi mắt nhìn Tô Việt tràn đầy tình yêu, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn lên môi Tô Việt. Tô Việt hít một hơi, thả lỏng thân thể của chính mình, vươn tay cánh tay ôm La Mân, khiến cho nụ hôn sâu thêm.

Một cái hôn thì làm sao mà đủ, La Mân đầu tiên là đem áo ngủ Tô Việt cởi bỏ, sau đó thô lỗ xé rách y phục của mình, rất nhanh đem áo sơmi kia rách te tua vứt đi, thân thể nóng rực áp sát vào Tô Việt. Tô Việt bị thân mình nóng bỏng của hắn ôm chặt, chỉ cảm giác độ ấm toàn thân mình cũng theo hắn mà tăng vọt lên.

La Mân hôn dọc theo cổ Tô Việt dần dần xuống phía dưới, Tô Việt nhắm kín mắt, cảm thụ được âu yếm của tình nhân. Ngay tại lúc khoang miệng cực nóng La Mân đột nhiên ngậm lấy dục vọng nửa ngẩng đầu của hắn, Tô Việt nắm lấy tóc của hắn “A Mân.” Trong thanh âm tràn đầy sung sướng khó nhịn.

Đầu lưỡi La Mân càng không ngừng trêu đùa phân thân Tô Việt, duyện, liếm, hút, cắn đem Tô Việt tra tấn dục hỏa tăng vọt, hai tay ôm lấy đầu La Mân, thân mình không ngừng ưỡn về phía trước.

Rốt cục nhịn không được muốn bắn ra, bất đắc dĩ thân thể bị La Mân gắt gao ôm lấy, tất cả nằm trọn trong miệng hắn.

La Mân cười nhỏm đầu lên cùng Tô Việt hôn môi, Tô Việt xoay mặt tránh thoát, lại ngay một giây sau bị La Mân bắt được, hung hăng hôn lên, Tô Việt chỉ cảm thấy trong miệng mình cũng tràn đầy hương vị chính mình, sắc mặt càng thêm ửng đỏ.

La Mân nhấc 2 chân hắn lên, đưa tay tham hướng phía sau hắn, tuy rằng trong cơn say, cũng không thô bạo, vẫn như cũ kìm nén dục vọng mãnh liệt, từng chút từng chút khiến cho Tô Việt cảm giác thư hoãn, thẳng đến có thể bỏ vào hai ngón tay, hắn mới chậm rãi đẩy mạnh vào trong cơ thể Tô Việt. Trong nháy mắt bị tiến vào, Tô Việt gắt gao ôm lấy La Mân, đồng thời đối với mình sinh ra một loại cảm giác bất trị, chính mình căn bản chống cự không được La Mân tiến công, hắn chỉ cần một cái hôn liền có thể làm cho mình ngoan ngoãn nằm ở dưới thân hắn, uyển chuyển thành hoan.

Đây chính là loại cảm giác chính mình yêu vô cùng, mặc kệ là mình ra vẻ thô bạo khó chịu đi nữa, hắn vẫn âu yếm ôn nhu cẩn thận, đều làm cho mình không thể kháng cự.

Một hồi thật lâu sau, hai người dường như mới từ trong nước lao đi ra, cả người đều ướt đẫm mồ hôi, La Mân say rượu giống như cũng tỉnh lại, ghé vào trên người Tô Việt mở đôi mắt đen láy, cười nhìn hắn.

Tô Việt nhìn chăm chú La Mân chừng hai ba giây đồng hồ, đột nhiên tỉnh ngộ dường như giận dỗi nói “Ngươi người này, cư nhiên giả bộ say.” Muốn đi đá La Mân một cước, chính là chân xụi lơ, làm sao còn có khí lực.

La Mân không khỏi cười ha ha lên, bướng bỉnh liên tục chọc lét ở trên người Tô Việt.

Hai người đang nhốn nháo, chuông cửa đã rất lỗi thời ở phía sau vang lên, hai người nhất thời hai mặt nhìn nhau.

La Mân vội vàng túm lấy tấm chăn trên giường bao lấy Tô Việt, mà chính mình đã mặc xong quần dài, chân đi đến trước cửa lạnh giọng hỏi “Ai?”

Lúc này, chỉ nghe ngoài cửa truyền tới thanh âm vạn phần uể oải của một người “Là ta, lão Mạch.”

La Mân kinh ngạc rất nhiều, vội vàng mở cửa, lúc này, Tô Việt sớm nhặt lên quần áo trốn vào phòng ngủ.

Lão mạch đến thăm La Mân với vẻ mặt ủ rũ, căn bản không có nhận thấy được không khí quỷ dị trong phòng, hắn vừa thấy La Mân, không khỏi vẻ mặt cầu xin liên tục nói “Đệ đệ, ca ca ngươi ta xong rồi, ta phạm vào sai lầm lớn rồi, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt.”

La Mân thấy hắn nói thực nghiêm trọng, cũng không khỏi khẩn trương lên, vội vàng nói “Đã xảy ra chuyện gì, ngươi đừng có gấp, chậm rãi nói, xem ta có thể giúp đỡ hay không.”

Lão Mạch suy sụp ngồi ở trên ghế sa lon, thở dài một hơi, buồn bực nói “Ta, ta thật khốn kiếp, ta đã thượng Khang Tuấn.”

“Ai, ngươi nói ngươi thượng ai?” La Mân ngoáy ngoáy lổ tai của mình, trước mắt kinh ngạc nói “Khang Tuấn?”

“Đúng vậy.” Lão Mạch phiền táo dùng sức vò vò đầu của mình, nguyên bản tóc có nề nếp, bị hắn vó một hồi thành tổ quạ.

“Ta nói mà, ngươi như thế nào lại tặng cho người ta một chai rượu đỏ làm gì? Thì ra là có tình với người ta mà.” La Mân không khỏi trêu chọc lão Mạch “Đây là vạn người mê thật là tốt.”

Lão Mạch đều nhanh khóc lên “Người ta đang phiền lòng muốn chết, ngươi còn chê cười ta.”

La Mân cười ha ha ba tiếng, ngậm miệng, sắc mặt lập tức trở nên đứng đắn vô cùng “Thực xin lỗi, ta nhận sai, ta rất thông cảm với tình cảnh bi thảm mà lão Mạch đồng chí gặp phải, chính là, nói trở lại, cũng là ngươi buôn bán lời a, ngươi như thế nào còn than thở nữa a.”

“Ta, ta có thể không khổ sở sao? A Triệt đi rồi.” Lão Mạch nhìn La Mân, buồn bực vô cùng nói “A Triệt giận ta, một mạch liền rời nhà đi ra ngoài.”

La Mân kỳ quái hỏi “Chẳng lẽ ngươi là đem Khang Tuấn về nhà thượng sao, ngươi hồ đồ vậy hả?”

Lão Mạch than thở “Ta là uống quá nhiều rượu, cũng không biết như thế nào lại đem hắn mang về nhà, a Triệt ngày đó vốn quay về nhà cha mẹ của hắn, ta cũng đưa hắn đi rồi, ai biết, buổi tối hắn lại chạy trở về, vừa lúc gặp được hai chúng tôi ở trên giường.”

La Mân vạn phần đồng tình nhìn lão Mạch liếc mắt một cái, “Ngươi cũng thật là, như thế nào liền dễ sa ngã vậy chứ.”

Lão Mạch thở dài, vừa lúc, chỉ nghe tiếng cửa phòng mở, Tô Việt ăn mặc chỉnh tề theo trong phòng ngủ đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.