Sáng hôm sau, chiếc áo len tôi mặc hôm qua đã được giặt sạch, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn bám chặt lấy tôi. Lòng bàn tay tôi vẫn còn in hằn chữ "ĐỖ" mà An đã viết, một dấu ấn bằng bút bi xanh, không dễ gì phai mờ. Dòng chữ đó không chỉ là lời chúc, mà là lời cam kết cho tương lai của chúng tôi.
Nhưng trong cặp sách, cuộn phim đen trắng tôi đã chụp An vẫn còn nằm im lìm. Nó nằm trong một hộp thiếc nhỏ lạnh lẽo, nặng trịch như chứa đựng toàn bộ sự dũng cảm và yếu đuối của tôi.
Cả buổi sáng trong lớp, tôi không thể tập trung. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào chiếc cặp, như thể cuộn phim đó có thể tự mình bò ra. Tôi cố gắng tìm đủ mọi lý do để trì hoãn việc đi rửa phim.
Tôi sợ rằng bức ảnh An nhìn thẳng vào ống kính sẽ không hoàn hảo. Sợ rằng khoảnh khắc dũng cảm, không sợ hãi mà tôi đã ghi lại trong ký ức sẽ bị hóa chất rửa phim làm cho mờ nhạt.
Giờ ra chơi, An quay xuống. Cô ấy không hỏi về bài tập, không hỏi về đề thi. Cô ấy chỉ nhìn thẳng vào cặp sách của tôi.
An khẽ hỏi: "Này Vũ, cậu có mang theo thứ đó không?"
Tôi lắp bắp, tránh ánh mắt cô ấy: "Tớ... tớ có. Nhưng tớ chưa..."
An mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: "Tớ biết cậu sợ mà. Nhưng cậu phải đối diện với tác phẩm nghệ thuật của cậu đi chứ. Làm gì có nhiếp ảnh gia nào trốn tránh sản phẩm của mình như vậy."
Lời nói đó như một cú hích. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056813/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.