Sáng thứ Hai.
Hơi lạnh ngoài sân trường và mùi giấy vở cũ trong lớp dường như đã lùi lại. Thứ còn lại, là hơi ấm dịu nhẹ trên chiếc áo len tôi mặc, và cảm giác bỏng rát còn vương vấn trên má tôi.
Tôi bước vào lớp, tim đập nhanh và mạnh. Chủ nhật hôm qua, ngay tại ngã rẽ về nhà cô ấy, An đã hôn nhẹ lên má tôi.
Tôi cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể. Tôi ngồi xuống ghế, mở sách Vật Lý, nhưng từng công thức đều nhảy múa, không thể vào đầu được. Tôi không dám quay lại. Tôi chỉ nhìn chăm chăm vào bảng đen.
Tôi cảm thấy cô ấy đã đến. An ngồi xuống ghế phía sau tôi, tiếng cặp sách đặt xuống rất nhẹ nhàng. Không một lời chào hỏi, không một tiếng động nào khác thường. Cô ấy hoàn toàn bình thản, như thể nụ hôn đó là một chuyện hết sức tự nhiên.
Sự bình thản đó khiến tôi càng thêm bối rối, làm tôi càng muốn kiểm tra xem ánh mắt cô ấy có khác không.
Mỗi lần tôi định cử động, cánh tay tôi lại cứng đờ.
Tôi buộc mình phải quay lại, lấy một cuốn sách. Tôi chạm mắt cô ấy.
An mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp. Cô ấy chống cằm, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào tôi.
An khẽ thì thầm: "Sáng thứ hai sao mặt cậu đỏ thế? Chắc là cậu đã ôn thi quá nhiều rồi đấy."
Tôi lắp bắp, cúi gằm mặt xuống cuốn sách: "Không... không có gì. Tớ... tớ chỉ thấy hơi nóng."
An cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió: "Ở trong phòng học kín và đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056812/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.