Tôi thích chụp ảnh. Nhưng tôi không phải kiểu người thích cầm máy ảnh, hò hét mọi người tạo dáng để có được bức ảnh “đẹp”. Tôi thích lùi lại một bước, âm thầm quan sát, rồi ghi lại những khoảnh khắc mà người ta hay bỏ qua, một chiếc lá rụng chạm đất, ánh nắng xiên qua rèm cửa, hay đôi khi, chỉ là một biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt người lạ.
Có lẽ vì thế, tôi cũng là một người sống rất lùi,t rầm tính, đúng như cô chủ nhiệm đã nhận xét trong học bạ của tôi. Nhưng tôi không thấy cô đơn, ngược lại tôi thấy mình khá thoải mái trong cái thế giới thu nhỏ mà tôi tự xây dựng nên.
Ngày hôm nay là ngày khai giảng cuối cùng của đời học sinh, tại một ngôi trường cấp 3 ở quê.
Cuối tháng 8 ở Miền Bắc, không còn cái nắng như thiêu như đốt giữa mùa hè, nhưng hơi nóng từ mặt đường nhựa vẫn bốc lên hầm hập. Bầu trời có vẻ trong hơn, và thỉnh thoảng, tôi cảm nhận được một cơn gió nồm nam thoáng qua, mang theo cái mùi rơm rạ khô và mùi bùn mới cày từ cánh đồng lúa cạnh trường. Khác với mấy đứa con trai lớp tôi, đứa nào đứa nấy quần âu áo trắng bảnh bao, cười đùa rộn rã dưới sân trường, tôi chỉ thấy một sự mệt mỏi quen thuộc. Năm cuối mà, mọi thứ đều mang theo một áp lực vô hình, đè nặng lên từng hơi thở.
Tôi tìm một góc khuất trên hành lang tầng ba, nơi ít người qua lại nhất. Góc này nhìn thẳng ra bãi đất trống phía sau trường, nơi có hàng phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-hai-mua-xuan/5056806/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.