Hơn một tuần sau đó, thỉnh thoảng Mạnh Hiểu Thiên lại nhắc đến cái tên Lâm Diệc Dương. Lúc cậu đi chơi một mình, anh vô tình trở thành hướng dẫn viên của cậu. Có anh bạn mới này, Ân Quả đỡ mệt hơn nhiều, hơn nữa cô nghe mãi cũng dần quen với sự tồn tại của anh, không giống như ban đầu hễ xảy ra chuyện gì là chỉ nhớ phải cảm ơn người ta.
Thứ Sáu, Ân Quả ngủ dậy muộn. Mạnh Hiểu Thiên đúng giờ đến điểm danh, cô đang đánh răng, lúng búng hỏi: "Hôm nay muốn đi đâu?"
"Khu gần Đại học New York ạ." Em họ tựa người vào khung cửa.
Ân Quả súc miệng, lau miệng sạch sẽ, "Đã đi mấy lần rồi cơ mà?"
"Bên đó có nhiều chỗ hay ho lắm." Mạnh Hiểu Thiên đưa cho cô xem ảnh chụp một quán cà phê, "Em muốn đến chỗ này."
Caffe Reggio, không hiểu sao cô lại có ấn tượng với cái tên này.
Đi cũng được, đằng nào họ cũng không có điểm đến cố định.
"Quán bar chị em mình lánh nạn vào ngày đầu tiên tới đây cũng ở gần đó." Ân Quả quên không nói cho cậu em họ biết.
"Thật ạ?" Ngày đầu tiên Mạnh Hiểu Thiên tới đây còn chưa rõ Đông Tây Nam Bắc, nên hoàn toàn không biết quán bar nằm ở đâu.
"Ừ, nếu đi qua sẽ chỉ cho em xem."
Ân Quả búi mái tóc dài của mình thành búi củ tỏi, với kiểu tóc này dù có tuyết rơi, đội mũ lên cũng không lo bị bung hay rối. Cô lơ đãng nhớ lại cửa hàng đặc sắc gần đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-con-bao-tuyet/2660378/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.