Cậu tự ý nghe trộm tôi gọi điện thoại, nhưng không tự ý bước vào phòng. Cậu gõ hai lần lên cửa.
“Cháu vào được không?”
“Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ tôi, Chu Lê Đình mới đẩy cửa bước vào. Ngón tay cậu xách theo một chai Coca đang bốc hơi lạnh, dáng vẻ lười biếng, tự nhiên ngồi xuống chiếc sofa cạnh giường tôi.
“Dì ở nhà cháu gần một tháng rồi nhỉ?”
“Hơn một tháng rồi. Tôi nhớ cháu vừa trải qua hai kỳ thi tháng. Giáo viên nói cháu tiến bộ nhiều, năm sau có khả năng vào lớp tăng cường.”
“Vậy dì cũng vào nhóm phụ huynh của lớp cháu à?”
Chu Lê Đình nở một nụ cười đầy ẩn ý, xen lẫn sự bài xích và khó chịu. Cậu nghiêng đầu, cố giấu đi cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt, hàng mi cũng khẽ rung vài lần.
Tôi làm như không nhìn thấy:
“Ba cháu không ở nhà, những việc này là trách nhiệm của tôi. Trong nhóm phụ huynh, tin nhắn 'đã nhận' cũng phải có người trả lời chứ.”
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng lướt qua cửa sổ, làm bóng những cành cây rối rắm bên ngoài đập vào ô kính.
“Bà ta, cũng giống như dì, đều là được người khác giới thiệu. Trước đây làm tổng đài viên ở trung tâm sửa chữa trong khu.”
Sau một lúc im lặng, cậu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn trần hình tròn đơn giản trên trần nhà.
“Lúc đó, nhà chúng cháu đã có chút tiền, cũng đã mua căn nhà này. Ba cháu đưa cho bà ta điều kiện giống như dì: chỉ cần chăm sóc tốt cho cháu, toàn bộ lương của ông ấy sẽ giao cho bà ta.”
Khi người phụ nữ đó mới vào nhà, bà ta rất khác. Bà ta nhiệt tình lấy lòng hai cha con Chu Hình, khiến hai người đàn ông từng lang bạt lần đầu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Có lẽ đó là khoảng thời gian mà Chu Lê Đình vui vẻ nhất.
Chính nhờ khoảng thời gian tốt đẹp đó, Chu Lê Đình đã tiến bộ vượt bậc trong học tập, từ một học sinh đội sổ trong lớp vươn lên đứng trong top những học sinh giỏi nhất.
Nhưng những trắc trở của hai cha con họ vẫn chưa kết thúc, cuộc sống tốt đẹp đó chỉ kéo dài chưa đầy hai năm.
Hôm đó, khi Chu Lê Đình tan học về nhà, cậu nghe thấy người phụ nữ đó đang gọi điện với Chu Hình. Trong lời nói đầy những lời lẽ khó nghe, dường như vì năm đó Chu Hình chỉ kiếm được hơn tám trăm vạn, không đúng như lời hứa ban đầu với bà ta.
Một học sinh trung học đã có khái niệm rõ ràng về tiền bạc. Cậu không nghĩ rằng gia đình cần phải tiêu nhiều tiền đến thế, nên lén quan sát cách tiêu xài của người phụ nữ đó.
Cậu dùng điện thoại tìm kiếm thông tin về những món đồ trong phòng bà ta, không chỉ phát hiện ra một lượng lớn hàng hiệu trị giá hàng chục vạn đồng mà còn tìm thấy nhiều hóa đơn: hơn một ngàn cho một bộ làm móng, hơn hai ngàn cho kiểu tóc mới, thậm chí một bữa ăn hết hơn năm ngàn, và cả hóa đơn phẫu thuật thẩm mỹ trị giá hàng chục ngàn đồng.
Ngay lập tức, Chu Lê Đình tức giận, vội vàng báo chuyện này cho Chu Hình.
Nhưng Chu Hình vốn là người hiền lành, ít khi tức giận, luôn nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Anh cho rằng, dù người phụ nữ đó tiêu xài hoang phí, nhưng đối xử với con trai rất tốt, chưa bao giờ để Chu Lê Đình phải chịu thiệt thòi.
Anh nói:
“Người ta bỗng dưng có tiền thì cũng dễ tiêu xài phóng khoáng, giống như kiểu tâm lý người mới phất thôi. Không sao đâu, ba giờ đã chạy được mối rồi, sau này kiếm còn nhiều hơn.”
Chu Hình nói không sai, người phụ nữ đó dù tiêu tiền như nước, nhưng chưa từng bạc đãi Chu Lê Đình, thậm chí có thể nói là quan tâm chu đáo.
Ngay cả đồ lót hay tất của Chu Lê Đình, bà ta cũng đích thân dẫn cậu đi chọn.
Vậy nên, dù rất tức giận, Chu Lê Đình cũng không thực sự nghĩ đến việc làm gì quá đáng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]