Hoặc cũng có thể trách tôi đã không hỏi đến cùng, nên mới bị anh ấy qua loa vài câu mà cho qua. Rõ ràng giữa họ và hai người phụ nữ trước đây còn có nhiều vấn đề hơn thế.
Ở trên biển có sự chênh lệch múi giờ, khi tôi nhắn tin cho anh thì anh vẫn đang làm việc, mãi một tiếng sau mới rảnh để trả lời tôi.
Những chuyện này, Chu Hình không muốn nhắc lại. Chỉ khi bị tôi ép hỏi, anh mới buộc phải kể ra sự thật năm xưa.
Sau khi ly hôn với mẹ của Chu Lê Đình, Chu Hình đã trải qua một quãng thời gian lang thang cùng con trai, đến mức không có gì để ăn.
Năm đó, Chu Lê Đình mới năm tuổi. Bà nội mất sớm, ông nội vừa qua đời. Chu Hình một mình dẫn theo con trai, làm nghề lái xe chở hàng thuê. Để tiết kiệm tiền nhà trọ, hai cha con hầu như đều ngủ trong xe.
Mùa đông, chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ không kín gió, khiến cậu bé cứ ba ngày hai lượt lại bị ốm. Không còn cách nào khác, Chu Hình đành nghĩ đến việc dẫn con đến tìm ông bà ngoại của cậu, hy vọng họ có thể giúp chăm sóc cậu một mùa đông.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi có nhận thức, Chu Lê Đình được gặp mẹ và ông bà ngoại.
Khi chuẩn bị đi, cậu bé vui sướng đến mức không kìm được. Cậu chọn từ trong đống quần áo cũ kỹ một bộ mình thích nhất, rồi ghé vào tiệm tạp hóa nhỏ, chọn mua rất nhiều đồ ăn vặt để làm quà tặng.
Chu Hình cũng nghĩ rằng, với một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, chắc chắn họ sẽ rất vui. Nếu có thể bồi đắp tình cảm, mẹ cậu sau này có lẽ sẽ liên lạc với cậu nhiều hơn.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán của họ.
Họ không chỉ đuổi hai cha con ra khỏi nhà, một mực không thừa nhận Chu Lê Đình là con của người phụ nữ đó, mà còn giẫm nát những món quà mà cậu bé đã chọn lựa cẩn thận.
Họ còn cảnh cáo Chu Hình:
“Nếu hai người còn dám đến đây gây chuyện, tôi sẽ mang đứa trẻ này đi bán.”
Hôm đó, Chu Lê Đình năm tuổi ngồi thụp giữa đống hàng hóa trên chiếc xe tải nhỏ, không nói một lời.
Hôm đó, vì quá tự trách, Chu Hình mất tập trung và xảy ra tai nạn xe.
Sau cú va chạm mạnh, một lúc rất lâu sau, cậu bé Lê Đình nhỏ xíu mới từ đống đổ nát bò ra. Dù đau đớn vì vai bị gãy, cậu vẫn cố gắng kéo người cha đang bất tỉnh ra ngoài.
Nhưng cậu còn quá nhỏ, ngay cả cánh cửa xe bị biến dạng cũng không thể mở nổi.
Không biết tìm ai giúp đỡ, cậu chỉ còn cách dựa vào trí nhớ, chạy trở lại nhà của người phụ nữ không nhận mình, quỳ xuống cầu xin gia đình đó cứu lấy Chu Hình.
Cậu vừa khóc vừa nức nở nói, không dám khóc lớn thành tiếng:
“Con nhất định sẽ báo đáp. Làm ơn, làm ơn cứu cha con. Con chỉ còn mỗi cha thôi…”
Nhưng cậu đến không đúng lúc. Đúng lúc đó, người mẹ của cậu đang chuẩn bị lên xe cùng người chồng mới là một ông chủ lớn.
Gia đình ông bà ngoại hoảng loạn, không biết làm gì để đuổi cậu bé đi. Họ dùng cả cây lau nhà, ghế, vẫn không khiến cậu rời đi.
Cuối cùng, ông ngoại cầm chiếc ghế đánh mạnh vào lưng cậu, túm lấy cánh tay bị gãy của cậu, kéo lê ra ngoài khu nhà và ném vào một con mương bốc mùi hôi thối ở bên ngoài.
Không ai biết một cậu bé không biết bơi như Chu Lê Đình đã làm cách nào để bò lên khỏi dòng nước bẩn.
Không ai biết cậu đã đau đớn đến nhường nào.
Chỉ biết rằng, cậu đã đi từng nhà cầu cứu, cuối cùng cũng giữ được mạng sống cho Chu Hình.
Từ đó trở đi, trong miệng cậu không bao giờ còn xuất hiện hai từ “mẹ” hay ông bà ngoại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]