Từ công ty ra sân bay hơi xa, nhưng vé máy bay là sau 11h nên thời gian cũng không gấp lắm.
Trên đường ra sân bay, thỉnh thoảng Trang Ngạn Du sẽ nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Trầm Tập ngồi bên cạnh, còn có chút không dám tin anh em tốt thật sự cùng cậu đi công tác.
Một tuần nay cũng không nghe anh nói gì...
Ánh mắt Trang Ngạn Du rất sáng, bình thường cậu không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhất là khi nói chuyện với người không thân thiết, thế nên sẽ tạo cho người ta có cảm giác rất lạnh lùng khó gần.
Nhưng khi nghiêm túc nhìn người khác, ánh mắt của cậu rất tập trung, không giống như lúc mặt lạnh, cậu chăm chú như đang nhìn một “báu vật” vô giá, nghiêm túc thu thập tất cả số liệu chi tiết của “báu vật” này, cũng sẽ ghi nhớ nó thật kỹ.
Lúc này ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua của cậu chính là ánh mắt như vậy, có thể chính Trang Ngạn Du cũng không phát hiện, nhưng người bị cậu nhìn lại có chút chống đỡ không nổi.
Ôn Trầm Tập nhịn không được dời tầm mắt qua đối mặt với Trang Ngạn Du: “Cứ nhìn tôi làm gì?”
Trang Ngạn Du mím môi: “Đang xác định.”
Ôn Trầm Tập có chút bất đắc dĩ: “Không cần xác định, tôi cùng cậu lên máy bay, cùng nhau đến thành phố H, không phải đang đùa.”
Trang Ngạn Du thu hồi ánh mắt: “À.”
Có vẻ như anh không chỉ đưa cậu đến sân bay.
Vậy cậu an tâm rồi.
Ôn Trầm Tập thấy cậu trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-anh-em-tot-khong-co-tinh-ban-trong-sang-sao-/3477230/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.