Nhan Thanh khóc đến khản cả giọng, đến cuối cùng, không phát ra được âm thanh liên tục, chỉ có thể ngồi xổm dưới đất, hai cánh tay ôm lấy chính mình, khóc thút thít.
Cố Trạch Vũ thì đứng ngẩn ngơ một bên, nhìn bóng lưng cô khẽ run rẩy, tất cả những phẫn nộ, sợ hãi, còn có khổ sở trong lòng dần dần được thay thế bởi niềm hạnh phúc không diễn tả được.
Anh cứng nhắc mở miệng gọi cô, “Bé Thanh à… đều là lỗi của anh! Em đừng khóc nữa, nha…” Nói xong, anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng giây phút chạm vào vai cô, lại bị cô tàn nhẫn hất ra.
“Anh đừng chạm vào tôi!” Đầu tóc Nhan Thanh rối bù, hai mắt đỏ bừng, như con sư tử cái tức giận hung dữ tấn công về phía anh.
Do bất ngờ không kịp phòng bị, Cố Trạch Vũ bị bật ngửa, cái gáy bị đập xuống đất, đau đến choáng váng. Còn chưa định thần, Nhan Thanh đã cưỡi lên người anh vừa cào vừa cấu.
Anh giơ tay lên đỡ theo bản năng. Vừa phải chú ý không để cô bị thương, vừa bảo vệ mặt mình không bị nở hoa, nhất thời có hơi chật vật.
“Cố Trạch Vũ, anh là tên khốn! Tên khốn!”
“Ừa, anh là tên khốn…”
“Anh không phải là người!”
“Ừa, anh không phải là người, anh là súc sinh!”
“Anh cút cho tôi! Cút cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, không muốn nhìn thấy anh nữa…”
Giọng nói khàn khàn bỗng nhiên nghẹn lại, động tác cấu xé cũng lặng lẽ chấm dứt. Hai tay bóp cổ anh cũng chậm rãi buông lỏng, Nhan Thanh che mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-mot-dem-giam-mot-doi/1222545/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.