Cả nhà bốn người Tô Diễn đang ăn cơm chiều, tiếng cười nói vui vẻ vì ngày mai An Kỳ đã được ra viện. Ngoài cửa bước vào, một thân hình bé nhỏ đang đứng khóc.
- Mami không cần con nữa sao? mami không cần PaPa nữa sao?
Tiếng nói của Tilo làm An Kỳ ngừng đũa, quay sang. Cô chốc lát cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng xuống giường, tiến về phía Ti Lo.
- Không phải đâu. Tilo luôn là con trai cưng của mami. Có nhiều chuyện mami sẽ giải thích với con có được không?
Dylan cũng đang đẩy xe lăn sang, muốn giải thích thì đã trông thấy cảnh này. Tilo sang hỏi anh trước, nhưng anh không biết trả lời thế nào cậu mới sang đây. Nhìn thấy bốn người một gia đình, cậu thấy mình bị bỏ rơi. Sự tủi thân của một đứa trẻ tưởng mỏng manh nhưng nó sẽ là cái gai trong lòng cậu mãi mãi về sau. Tilo nhìn An Kỳ rồi nhìn Dylan.
- Con biết. Con không phải là con trai của hai người. Con đã nghe được câu chuyện của hai người nói với nhau ở phòng sách. Con cũng biết hai người không yêu nhau. Con là trẻ mồ côi. Con luôn là người bị bỏ rơi. Giờ mami có con của mami rồi, mami không cần con nữa.
An Kỳ luống cuống ra ôm lấy Tilo.
Không, không phải. Mami lúc nào cũng yêu bảo bối của mami hết. Con không được nghĩ như vậy.Nhưng giờ mami có con của mami rồi, mami không yêu con nữa.Vừa nói vừa khóc. Tô Diễn vẫn ngồi yên lặng nhìn cậu bé. Nhưng Tô Anh đã leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3564027/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.