An Kỳ trở về, lão quản gia chạy tới cúi chào. Ông nói cho An Kỳ có cô Sam đến. Đứng trước cửa chính, An Kỳ đã nghe thấy giọng của Sam đang thỏ thẻ.
- Anh Diễn, em em rất nhớ anh. Em không cần danh phận. Em chỉ cần được bên anh thôi. Dù sao đi nữa, em và anh đã có duyên với nhau. Anh đừng đuổi em đi mà.
- Cút ngay. Nếu không đừng trách tôi không nghĩ đến ơn cứu mạng.
An Kỳ nhếch mép, suy nghĩ phải nhốt Tô Diễn lại để đám ong bướm không quấy rầy. Bước vào phòng khách, An Kỳ thấy mặt sẹo đang đứng một bên, cô hắng giọng.
- Mặt sẹo. Anh đi lấy giúp tôi cái bình xịt côn trùng. Từ lúc nào ruồi nhặng cũng có thể vào đây vậy.
Nhìn thấy An Kỳ, Tô Diễn cảm thấy lúng túng như là mình vừa làm một việc gì tội lỗi lắm. Khuôn mặt đẹp như chảy ra. An Kỳ nín cười, tiến đến trước mặt dùng ngón tay trỏ câu cằm anh lên, đặt lên một nụ hôn đánh dấu chủ quyền. Sam nhìn đến như muốn lòi con mắt. Mặt sẹo định đến kéo cô ta ra, thì An Kỳ ngăn lại, tiến đến trước mặt Sam, chỉnh trang lại cổ áo sơ mi bật một nút trên cùng của cô ta.
- Tôi đã nói là tôi không thích cô lượn lờ trước mặt anh ấy. Tôi không thích người đàn ông của tôi bị người khác dòm ngó đến. Cô đừng có nhân danh âm nhân mà lượn lờ trước mặt anh ấy. Tôi còn chưa điều tra ra tai nạn đó có phải là tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3490890/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.