Tô Diễn nhìn An Kỳ, cất giọng.
- Em ưng xe chứ.
- Rất hợp với em.
Cả hai cùng cười và im lặng. An Kỳ mở lời trước.
- Ừm. Nếu em nói em sẽ đi du học, anh nghĩ sao. Đây là em nếu thôi nhé.
Sắc mặt Tô Diễn trầm xuống, An Kỳ có thể thấy được không khí đang nén lại, sự căng thẳng khiến cô chột dạ. Tô Diễn lau miệng.
- Ý em muốn bỏ rơi anh. Em không muốn chịu trách nhiệm với anh nữa.
An Kỳ vội vàng xua tay, cô chỉ chỉ hai ngón trỏ vào với nhau, nhỏ tiếng.
- Không không phải như thế. Em chỉ là nói em đi du học để tiếp tục học cao hơn, chứ có nói là không cần anh đâu. Anh đang nghĩ cái gì vậy.
Càng nói càng nhỏ, An Kỳ chọc chọc ống hút vào ly sinh tố. Hành động đó khiến cho Tô Diễn càng thấy khó chịu trong lòng. Cảm giác muốn đập phá mọi thứ xung quanh, Tô Diễn hít thật sâu, đứng dậy, nói với An Kỳ.
- Ăn xong rồi. Chúng ta về thôi.
An Kỳ ngơ ngác trước hành động của anh. Anh cầm tay cô kéo về phía xe của mình, gọi trợ lý lái xe của An Kỳ về. Anh ấn An Kỳ vào ghế phụ,trực tiếp vòng vào ghế lái phóng xe đi. Tiếng động cơ xe rền rền phi nước đại, An Kỳ vẫn an tĩnh ngồi bên cạnh anh. Tô Diễn lái xe đến bờ hồ nhân tạo ven đô, An Kỳ vươn tay nắm vào bắp tay đang gồng cứng của anh. Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-chat-tay-anh/3430242/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.