Khi ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn tắt hẳn cũng là lúc Hạ Ngôn Hy trở về ngôi nhà của họ, từ phía xa anh đã dễ dàng trông thấy ánh đèn vàng rực soi rọi cả một bể bơi, một cô gái nhỏ cứ thế thả trôi mình trên mặt nước cũng chẳng biết là đã nằm đấy bao lâu rồi.
Thiên Thanh thích cảm giác bản thân như sắp bị dòng nước nuốt chửng, như thế sẽ chẳng phải sống một cuộc đời gò bó mặc cho người ta sắp đặt nữa, thật tốt biết bao. Từng ấy năm rồi cô vẫn không thay đổi, mỗi khi gặp vấn để cô đều thả trôi mình theo con nước, nằm đó và bắt đầu suy nghĩ, vấn đề càng lớn thì suy nghĩ càng lâu, chỉ là nhiều năm như vậy cô vẫn không học được cách để bơi nên mỗi lần như thế anh đều ở ngay bên cạnh trông chừng.
Thiên Thanh nằm yên trên mặt nước, ánh mắt lơ đãng nhìn lên bầu trời tối đen. Những đám mây dày đặc che khuất ánh trăng, tạo nên một không gian tĩnh lặng và u tối. Cô cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong một thế giới vô hình mãi mãi không thể thoát ra được.
Hạ Ngôn Hy tiến đến gần bể bơi, đôi mắt anh không rời khỏi Thiên Thanh. Nhìn thấy cô như thế này, anh vừa cảm thấy đau lòng vừa bất lực.
Thiên Thanh đã nghe ra tiếng bước chân của anh rồi, nhưng cô không phản ứng, vẫn nằm yên trên mặt nước, như thể cô không màng đến.
Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng nước lăn tăn xô vào thành bể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giot-mau-dau-tim/3614469/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.