Giọng nói của Noãn Noãn mơ hồ, mang theo chút không xác định.
Ánh mắt Noãn Noãn chăm chú, dưới ánh đèn nơi đây, đôi mắt thêm trong suốt, mang theo sự chờ mong nhìn Phó Bác Ngôn.
Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, ánh mắt thâm thuý nhìn vào đôi mắt của Noãn Noãn.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo sức hấp dẫn chết người hơn so với bình thường: "Nhớ ra?"
Noãn Noãn khẽ khựng lại, sau khi nhìn Phó Bác Ngôn một lúc lâu, lại chầm chậm lắc đầu, thành thật trả lời: "Chỉ một chút."
Đối với những chuyện thời gian đó, cô cũng không muốn nhớ lại, cho nên nhiều năm như vậy, chỉ khi nằm mơ thấy hoặc là vào những đêm thao thức chợt nghĩ lại, còn những thời gian tỉnh táo, cô đều không muốn nghĩ đến khoảng thời gian khi mình học tiểu học và trung học, thậm chí cả khoảng thời gian học trung học phổ thông cũng không muốn nhớ đến.
Cô đã quên đi vẻ ngoài của anh trai nhỏ ấy, nhưng mà khung cảnh lúc ấy lại còn có thể loáng thoáng nhớ.
Mặt mày Phó Bác Ngôn giãn ra, khẽ cười, nhìn Noãn Noãn: "Vậy là tốt rồi."
Ít nhất còn có thể nhớ được một chút, anh còn cho rằng, cô không còn nhớ chút gì.
Noãn Noãn trầm ngâm một lát, mới tiếp tục hỏi: "Phó Lão sư, khi đó gặp lại anh nhận ra tôi sao?"
Phó Bác Ngôn nhẹ gật đầu, đáp lời: "Cũng gần như vậy."
Nhưng cũng không hoàn toàn đúng, chỉ có điều những chuyện đó lúc này vẫn không thể nói cho cô biết, nhỡ khiến người ta chạy mất thì sao.
Chỉ có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-noi-cua-anh/1013812/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.