Edit: windchime
Trời tối, bên đường thật sự nhộn nhịp.
Trong thành thị xa hoa truỵ lạc, phố lớn ngõ nhỏ đều đầy ấp người, tụ tập lại một nơi, những ánh đèn nhiều màu sắc như đan xen vào nhau.
Noãn Noãn và Phó Bác Ngôn khoan thai chậm rãi dạo bước, không nóng không vội, mang theo vẻ lười biếng.
Noãn Noãn không mở miệng nói chuyện, còn Phó Bác Ngôn, ngẫu nhiên cũng nói với Noãn Noãn vài câu, trên cơ bản là muốn tìm đề tài cho Noãn Noãn nói chuyện.
Hai người đi đến một quán ven đường, là nơi mà lần trước Tiêu Viễn đã giới thiệu, trên toàn bộ con đường đối diện đài truyền hình, thường có rất nhiều người nổi tiếng đến đây ăn những món vặt trong thành phố Z. Ngoài ra, đồ ăn thực sự rất ngon, còn có những món ăn đặc sản của thành phố Z.
Từ chỗ Noãn Noãn ở đến đây, mất khoảng hơn mười phút.
Đang là cuối xuân, gió nhẹ thổi qua mặt, nhàn nhã dạo bước trên đường, khiến cho con người ta cảm thấy thoải mái lạ thường.
"Phó Lão sư." Noãn Noãn đột nhiên lên tiếng, gọi Phó Bác Ngôn.
"Ừ." Phó Bác Ngôn quay đầu nhìn cô, khẽ dừng lại, sau đó lúc lại mở miệng lên tiếng, giọng nói như hoà vào bóng đêm, dịu dàng hơn: "Sao vậy?"
Noãn Noãn mỉm cười, cong môi, ngẩng đầu nhìn Phó Bác Ngôn bên cạnh, khẽ nói: "Phó Lão sư thường xuyên đến nơi này ăn sao?"
Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng: "Không có." Lời anh mang theo chút gợi ý: "Bình thường không đến, dễ gặp người quen."
Noãn Noãn: "..." Mặt không hiểu sao lại đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-noi-cua-anh/1013811/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.