Uyển Nhược nhấc chân vào Hạo Nguyệt hiên, Tiểu Lục tử đang giữ ở cửa nhìn thấy, vội vàng nhanh nhẹn hướng bên trong hô lớn một câu: "Nhị tiểu thư tới."
Người đã nhanh tay nhanh chân đi xuống, nhận lấy đèn Như Ý đang cầm trong tay, Uyển Nhược vừa mới đi tới hành lang, Thừa An đã bước nhanh ra ngoài, lôi kéo tay của nàng vào trong nhà:
"Sao lại tới vào lúc này? Bên ngoài tối đen như mực, không dễ đi đường, cũng không sợ vấp ngã sao?"
Uyển Nhược cười nói:
"Đoạn đường này đều đi bên cạnh hành lang có vẽ tranh, trên đầu hành lang cũng treo đèn lồng rồi, làm sao ngã được, với lại, trong tay Như Ý còn cầm một chiếc đèn lồng đấy."
Nói xong, quét mắt nhìn lục huyền cầm trên bàn nhỏ đối diện:
"Trên vai đệ có thương tích, nên nghỉ ngơi cho thật tốt, đánh đàn, về sau thì không được, không phải là thời gian này đang có thương tích, nếu lại nhiễm, nhưng làm sao cho tốt?"
Ánh mắt Thừa An mềm mại, cười nói:
"Nhược Nhược càu nhàu như vậy cũng thật khó có được."
Uyển Nhược xì cười, liếc hắn một cái:
"Lúc nào thì cũng học được tiểu tử bên ngoài miệng lưỡi ba hoa rồi, nhưng mà đệ đánh đàn, sao chỉ nhớ lại một bài hát này, nghe có chút không hợp thời."
Trong lòng Thừa An âm thầm thở dài, hôm nay là nỗi buồn ly biệt cảm xúc biệt ly xông lên đầu, nhất thời trong lồng ngực phiền muộn khó tiêu, vì vậy, nhớ tới khúc Dương Quan Tam Điệp, đặc biệt nghĩ tới gảy lên giải sầu phiền muộn, nào biết một cái cánh tay không làm được gì, một bài Dương Quan Tam Điệp, bị hắn làm thất linh bát lạc, mặc dù thất linh bát lạc, cũng không còn chống đỡ trong lòng hắn dù là một nỗi buồn ly biệt.
Trong lòng Thừa An là không bỏ, giống như trên mặt sông sóng lớn đánh tới, một lớp sóng một lớp sóng, cơ hồ đem hắn ngập đầu, nếu như có thể, hắn thật không muốn đi, nếu như có thể, hắn nghĩ cứ như vậy an an ổn ổn sống ở bên cạnh Nhược Nhược, một ngày, một năm, mười năm. . . . . .
Đáng tiếc không được, Thừa An không ngốc, ngược lại, hắn rất thông minh, bình thường Uyển Nhược ru rú trong nhà, làm sao có cái gì kẻ thù, chớ nói chi là kẻ thù nghĩ đưa nàng vào chỗ chết, ban đầu mẫu tử Chu Ánh Tuyết, cũng chẳng qua là làm cho bọn người buôn lậu len lén trói lại nàng mang đi, không có tàn nhẫn đến mức lập tức muốn mạng của nàng.
Lần này lại không phải, Thừa An nhìn rất rõ ràng, thân thủ cái bóng đen kia, tốc độ, đều không phải là một người bình thường người luyện võ, đó là một người trải qua huấn luyện đặc biệt, sát thủ chuyên đi giết người, hơn nữa đối với địa hình khu vực săn bắn Nam Uyển, đã sớm tìm hiểu rõ ràng, ở nơi nào xuống tay, đoán chừng không ngừng một số địa phương, hơn nữa sát thủ cũng không chỉ một người.
Những người này có thể tránh thoát tìm kiếm của Duệ thân vương, có thể thấy được người kia năng lực phi phàm, có thể thu giữ những người như vậy vì mình sử dụng, há sẽ là hạng người bình thường.
Thừa An cảm thấy, có khả năng nhất chính là Trung thúc tại phía xa Nam Hạ, một năm nay Thất thúc thúc giục qua hắn vô số lần, nói thời cơ chín muồi, muốn hắn cùng ông trở về Nam Hạ, thế nhưng hắn lại trì hoãn đến nay.
Từ lúc còn rất nhỏ, Thừa An cũng biết, mình không phải là Thừa An của Tô gia, hắn là hoàng tử Nam Hạ, đáng tiếc là một hoàng tử từ trước đến nay liền ngay cả tên cũng không có.
Năm đó Lan phi bị hại, lửa đốt Quan Nguyệt các, Trung thúc liều chết cứu được Lan phi, cả đêm chạy trốn tới Ký Châu Bắc Thần tránh họa, sau khi lâm bồn sinh hạ một đứa con thì qua đời, ngay lập tức Trung thúc thề, quyết báo thù rửa hận cho Mãn tộc Thích gia, lại không thể chỉ trốn ở chỗ này nuôi dưỡng ấu tử.
Thăm dò được Chu di nương của Tô phủ sắp lâm bồn, liền mua chuộc bà đỡ, lâm bồn đổi tử, vì vậy con của Lan phi là Thừa An, Trung thúc một đao giết chết bà đỡ tham tiền, ôm Thừa An chân chính trở về Nam Hạ, tập hợp thuộc hạ cũ của Thích gia đoạt Vân Châu, đặt chân dưới triều đình Nam hạ, cũng chẳng qua là vì nghênh đón Ấu Chủ (chủ nhỏ),trở về báo thù rửa hận.
Nhưng ai biết thúc giục lại thúc giục, thúc giục suốt một năm, Thừa An lại kéo dài một ngày rồi một ngày, xin ý kiến, hắn cũng không nói ra nguyên nhân gì, Thích Trung trực tiếp phái người lẻn vào kinh thành bắc Thần thám thính tin tức, mới biết, thì ra là Thừa An yêu tiểu thư Tô phủ Tô Uyển Nhược cùng nhau lớn lên, không muốn ly biệt.
Tình yêu nam nữ tự nhiên rất bỏ, cả đời của Thích Trung cũng không phải là không ra một chữ tình, nhưng mà Thích Trung không cảm thấy vị Tô gia tiểu thư này, thích hợp làm thê tử của Ấu Chủ, hoàng hậu tương lai của Nam Hạ, có thể không phải danh môn vọng tộc, nhưng tuyệt đối không thể là người của địch quốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có vị Tô tiểu thư này chết đi, Thừa An mới có thể đoạn tình trở về nước, vì vậy Thích Trung hạ lệnh, để cho sát thủ, thừa dịp Nam Uyển đi săn chia ra làm hai tốp, một nhóm tới giết Uyển Nhược, một nhóm đi ám sát Mộ Dung Vũ.
Trung thúc quá rõ ràng, không thể để cho Bắc Thần và Nam Hạ có ý đồ làm hoà, nếu như Mộ Dung Vũ bị thương hoặc chết ở Bắc Thần, vô luận như thế nào thì Nam Hạ cũng không thoát khỏi hiềm nghi, cứ như vậy, tất nhiên Nam Bắc phải đánh nhau, cuộc chiến này vừa đánh ra, Thích gia mới có cơ hội báo thù rửa hận, đây là một kế rất tốt một một mũi tên hạ hai chim.
Thích Trung lại bỏ quên tình cảm của Thừa An sâu vô cùng, hắn thậm chí có thể lấy tính mạng của mình, đi đổi lấy tính mạng của Tô Uyển Nhược, thiếu chút nữa tạo thành sai lầm lớn, cũng may, mặc dù không có giết Tô Uyển Nhược, nhưng cũng đạt tới mục đích, Thừa An đáp ứng trong vòng một tháng, tìm cơ hội trở về Nam Hạ.
Thích Trung tính toán Thừa An mới bao lớn, chỉ là tâm tính thiếu niên, chẳng mấy chốc sẽ lập tức thay đổi, chờ sau khi trở về Nam Hạ, chọn cho hắn mấy người vừa ý xinh đẹp hầu hạ, ngày giờ đã lâu, không nói chính xác liền bỏ qua, Thích Trung lại quên chính hắn.
Nhanh chóng suy nghĩ ra nguyên do ở trong đó Thừa An biết, hôm nay chỉ có mình rời đi, mới là lựa chọn tốt nhất, lúc này hắn không có năng lực, không có địa vị, càng không quyền lực, hắn không thể che chở được Uyển Nhược của hắn, mặc dù hắn có thể giúp nàng ngăn đỡ mũi tên, nhưng hắn cũng chỉ có một cái mạng, có thể ngăn được mấy lần, chỉ có làm mình nhanh chóng cường đại lên, cường đại đến không ai bằng, mới có thể bảo vệ Uyển Nhược cả đời không lo. Trong nội tâm hiểu rõ rõ ràng là hiểu, chỉ là nỗi buồn ly biệt này thật đúng như cỏ mùa xuân, hơn được, xa hơn, hoàn sinh. . . . . .
Uyển Nhược ở trước mặt hắn phất tay một cái: "Thừa An, trong lòng suy nghĩ cái gì đây? Mất hồn như vậy, lời của ta nói, đệ nhưng nghe rồi hả ?"
Thừa An cười cười, lôi kéo tay của nàng qua, hai người cùng nhau ngồi ở trên ghế cầm: "Nhược Nhược tới khảy đàn, còn đàn khúc Dương Quan Tam Điệp cho ta nghe có được không?"
Uyển Nhược cười, nhưng cũng không có cự tuyệt, mặt mày cong cong lóe lóe:
"Được, nhưng đầu tiên phải nói trước, nếu là đàn không tốt, không cho phép đệ cười ta. . ."
Nét mặt của nàng tươi cười như hoa, rơi vào trong mắt Thừa An, trong lòng càng thêm khổ sở không nói ra được, Dương Quan Tam Điệp rất phức tạp, hơn nữa bên trong ẩn chứa cái loại cảm xúc biệt ly nỗi khổ biệt ly sâu lắng, tự bản thân uyển Nhược cũng chưa từng thể nghiệm, mặc dù kỹ năng không có trở ngại, điều khiển cũng coi như thuần thục, cũng không cảm thấy quá chân thật.
Một bài Dương Quan Tam Điệp, bị nàng khảy còn không bằng tiếng đàn chua chat nhưng chân ý mới vừa rồi của Thừa An, lại kỳ dị, phân tán một chút suy nghĩ xa cách của Thừa An.
Một khúc hoàn, Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn hắn, đây là thói quen của hai người, Thừa An cũng nhớ không rõ đã bao nhiêu năm, mỗi lần sau khi nàng khảy đàn xong, đều nhìn mình như vậy, để cho mình phê bình thật là xấu.
Kỹ năng đánh đàn của Uyển Nhược một nửa là nhạc công dạy, một nửa kia công lao lại thuộc về Thừa An, thật ra thì hôm nay nhớ tới, mọi chuyện của Uyển Nhược đều không phải Thừa An tự tay dạy, tập viết, vẽ tranh, khảy đàn, cưỡi ngựa, bắn tên. . . . . . Trong thời gian mười bốn năm này của hắn, cơ hồ mỗi ngày có nàng, thời khắc không rời.
Uyển Nhược thấy Thừa An lại mất hồn, không khỏi ục ục miệng, bất mãn nói:
"Ta đã nói trước rồi, không cho ghét bỏ ta khaye không tốt, vì vậy, mặc dù không tốt, cũng không cho đệ nói ra."
Chân chính bá đạo không nói đạo lý, Như Ý ở phòng ngoài, cũng nhịn không được cười nhẹ một tiếng, Thừa An sợ nàng giận thật, vội vàng đem tay của nàng nắm ở trong tay nói:
"Ta chưa nói không tốt a! Này bài hát nàng khảy vô cùng tốt, ta đầy bụng nỗi khổ biệt ly, bị tiếng đàn này của nàng tiêu đi xuống hơn phân nửa."
Uyển Nhược sửng sốt, nghiêng đầu nói:
"Nỗi buồn nỗi khổ biệt ly? Thừa An từ đâu tới nỗi khổ biệt ly? Chẳng lẽ đệ lại muốn đi xa?"
Thừa An ánh mắt lóe lóe, hàm hồ nói:
"Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, Nhược Nhược cũng cho là thật, ta là nghĩ tới, Nam Bắc trận đánh này, lần này nhất định là không tránh khỏi, đến lúc đó. . . . . ."
Lời của hắn chưa nói xong, liền bị Uyển Nhược cắt đứt: "Đệ phải đi đánh giặc? Làm sao lại như vậy?"
"Vì sao sẽ không?" Thừa An cười:
"Không phải nàng đã nói qua, quốc gia gặp nạn, trách nhiệm của dân thường sao, nếu là thật đánh giặc, ta đi trước giết địch đền nợ nước, cũng là phải làm ."
Uyển Nhược tức giận gõ một cái vào trán của hắn, tức giận:
"Đệ ngu a! Đây đều là trường hợp nói cho người khác nghe mà thôi, đệ mới bao lớn, chỉ là mười bốn thôi, liền vội vàng muốn đi chịu chết hay sao?"
"Nhược Nhược quên ư, hiện nay Bát hoàng tử đang ở Thanh Giang đấy, hoàng tử cũng đi đánh giặc rồi, ta chỉ là con của một Thị Lang, đâu có đạo lý sống yên ổn."
Thừa An lời nói này cũng có lý, chỉ là Uyển Nhược không muốn đi thừa nhận thôi, đối với chiến tranh, Uyển Nhược có bản năng e ngại, ở trong ấn tượng của Uyển Nhược, ý nghĩa của chiến tranh liền tử vong, ý nghĩa liền xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông. Chôn xương nơi sa trường là chí hướng nam nhi từ xưa tới nay, nhưng nàng không hy vọng, những thứ kia có chí hướng nam nhi có Thừa An.
Nàng không có vĩ đại như vậy, nàng rất ích kỷ, ích kỷ nghĩ tới chính mình sống yên ổn cuộc sống gia đình tạm ổn, ích kỷ nghĩ Thừa An có thể cả đời sống ở bên người nàng, mặc dù không thể nào như thế, nàng cũng không hy vọng hắn chết trận sa trường, đáng tiếc biến cố phát sinh, làm sao Uyển Nhược có thể quyết định.
Thái tử Nam Hạ Mộ Dung Vũ trên ngực trúng một mũi tên, tất cả thái y Bắc Thần liều mạng, mới miễn cưỡng giữ được một mạng, cả đêm đưa trở về Nam Hạ, mười ngày sau, Nam Hạ tuyên chiến, mười vạn binh tướng Lâm Giang bày trận, đại chiến sắp tới, thần hồn nát thần tính.
Hoàng thượng gấp bổ nhiệm phụ thân Liễu Ngạn Linh là Liễu Trường Thanh làm Binh Mã đại nguyên soái, cùng Nam Hạ ở Thanh Giang bày trận giằng co, lại hạ thánh chỉ khiến nhà các đại thần, phàm con trai trưởng hoặc con em đệ tử ở ngoài, đều nhập ngũ làm lính.
Thánh chỉ hạ xuống, kinh thành quả thật một mảnh sầu vân thảm vụ, đặc biệt Tô phủ càng sâu, hoàng thượng trên thánh chỉ viết rất rõ ràng, phàm con trai trưởng hoặc con em đệ tử ở ngoài, tuy Tô Triệt chỉ có một đứa con Thừa An, cũng là thứ xuất, mà không phải là con trai trưởng, vì vậy thánh chỉ này, tất phải là không tránh khỏi.
Tô Triệt cũng biết, coi như mình buồn trắng đầu cũng không dung được, Tam hoàng tử Tứ hoàng tử Bát hoàng tử cũng bị hoàng thượng phái đi Thanh Giang, huống chi Thừa An? Hắn không thể ra sức, đến không thể cứu vãn nông nỗi, cũng chỉ có thể ngắm chỗ tốt nghĩ.
Đổi lại góc độ suy nghĩ một chút, Thừa An là thư đồng của Thập Nhất hoàng tử, lần này đi Thanh Giang, cũng không đến mức thật phái hắn ra phía trước, đao đối với đao, đánh trận súng đối súng, may mắn chút, có lẽ có thể giữ được tánh mạng, chỉ cần bảo vệ tánh mạng, chờ trận đánh xong rồi, không nói chính xác, Tô gia còn có thể đi theo Thừa An hiển đạt .
Nhưng những này dù sao cũng là ý nghĩ may mắn, vẫn là không cách nào chân chính vui mừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]