Truyện 7 chương 22: Không thể nào
Giờ chiếu phim đã qua từ lâu,
Vĩnh Tường gần như phát hoảng mà cố gắng siết chặt lấy chiếc điện thoại trong tay, lao ra ngoài cơn mưa cuối mùa nặng hạt của đất trời Sài Gòn mà tìm kiếm
Hơn 20 cuộc gọi nhỡ, vẫn không có người nhấc máy.
Em ấy có thể đi đâu được chứ?
Sơn Trúc chưa bao giờ về trễ, càng không thể nào lỡ hẹn như vậy trước đây
Vĩnh Tường hoang mang quá đỗi, trong màn mưa đêm phủ đầy chỏm tóc dài, ướt đầm sống lưng mới chợt nhận ra rằng, bóng dáng của em ấy, luôn thật cô đơn.
Dương như chẳng có lấy một người bạn, và giờ đây, khi chiếc điện thoại chính là nguồn sóng duy nhất với em ấy bị ngắt đi, chính bản thân anh cũng không biết được rằng, mình phải đi đâu để tìm thấy người.
Cảm giác hụt hẫng và bất lực thêm chút day dứt khiến Vĩnh Tường chỉ còn cách phủ phục dưới tán hầm, nhìn ra ngoài cổng chung cư.
Chắc.. chỉ là kẹt xe thôi. Hoặc.. em ấy để quên điên thoại ở đâu đó...
Đừng như vậy, Sơn Trúc.. làm ơn nghe điện thoại đi..
Một lần rồi một lần bám chặt tay vào chiếc điện thoại.
- Anh sẽ không rời bỏ em, đúng không?
Là giọng nói ấy, thế nhưng lại không phải từ chiếc điện thoại phát ra.
Dưới làn mưa ướt lạnh này, bóng dáng mỏng manh ấy, xuất hiện, đôi môi tái nhợt vì đã đứng nhìn người vội vã lo lắng từ lâu, tiến lại gần.
Giọng nói đặc sệt sự nghẹn ngào vương vất, Vĩnh Tường choàng tỉnh cả người, vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24936/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.