Truyện 7 chương 20: Yêu.
Quả thực Sơn Trúc không nói xuông, cậu không giỏi việc nhà một tý tẹo nào.
Nói trắng ra là làm cái gì cũng muốn đổ bể hết.
Riêng cả món bắp cải luộc đơn giản nhất như thế này, cũng thiếu chút thành cháo, dùng thìa mà xúc.
Còn mấy con tôm, râu cắt chưa xong, là tôm rang muối hay muối rang tôm còn chưa rõ.
Vĩnh Tường dở khóc dở cười:
- Không sao, ăn cũng ngon, đỡ phải nhai.
Sơn Trúc thở dài, nhìn một bàn thức ăn không nuốt nổi:
- Đi ra quán đi. Em thực sự.. không có năng khiếu khoản này lắm.
- --------
Nửa tháng trôi qua như thế, tay nghề nấu nướng của Sơn Trúc cũng không khá hơn là bao.
Cần gì quan trọng quá như thế?
Nếu như cậu chỉn chu mà nấu, làm sao có thể một hai nốt phỏng mờ khiến người kia xoắn xuýt,
Nếu như cậu phơi quần phơi áo thẳng ly thẳng nếp, làm sao có thể đứng ngắm bóng dáng một người rũ bay từng chút bọt nước nhỏ trong bình minh ban sớm.
Cuộc sống cho phép ta lựa chọn, cần gì phải chọn thứ khiến mình mệt mỏi đây?
Vĩnh Tường nghiêng đầu, cười với cậu.
- Em dậy sớm như vậy?
Một vòng tay khẽ chạm qua eo, êm ru không nói.
Hai người, đứng tựa ban công, cùng đếm từng ánh nắng sớm chiếu rọi,
Bình minh một lần nữa, thắp sáng lên trong trái tim của Sơn Trúc
Những lỗ hổng, dần được lấp đầy.
Cảm giác này.. ấm áp quá.
Vĩnh Tường, em thích anh. Rất thích anh.
Ngẩng đầu lên, đón lấy nụ hôn chạm đầu môi ngọt ngào.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-duc/24934/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.