"Mày biến đi được không?"
Những mảnh thủy tinh bắn vào mặt Phạm Tường Vy, ghim vào da cô. Chiếc ly mà cô vừa tặng cho mẹ như một món quà vỡ tan thành từng mảnh.
"Mày lại phí tiền của bà để mua cái của khỉ này sao?" Mẹ cô gào. "Đầu mày là đất hay sao mà mày nghĩ tao cần một cái cốc? Nhà có hai cái bát thì ta uống bằng bát, đồ ngu! Mày tốn bao tiền vào cái này vậy?" Bà siết lấy cổ tay Vy khi không nghe thấy lời đáp. Những nếp nhăn trên trán bà díu lại vào nhau còn cánh mũi bà nở ra khi bà phì phò. "Mai là bọn thu nợ đến rồi! Và tao KHÔNG – CÓ – TIỀN! Mày mua cái này bao tiền? Hả? Hả?"
Vy không đáp. Và mẹ cô đã cho cô những gì cô xứng đáng được nhận: Một cái tát.
"Biến. Ngay!" Bà gào, "Cút khỏi mắt tao, thứ vô dụng!"
Tường Vy chạy khỏi căn nhà nhanh nhất có thể. Chẳng bao lâu sau, cô đến một công trường gần với đình làng. Da cô sượt qua qua biển báo "Cấm vào", để lại một vết xước chạy dọc cổ tay. Cô cắn lại nỗi đau mà chạy tiếp.
Đừng gây tiếng động, không thì mẹ sẽ tìm thấy mày.
Đáng lẽ ra một tòa chung cư đã phải được xây nên ở đây, nhưng việc xây dựng đã bị đình trệ hàng năm trời rồi. Giờ thì thứ duy nhất còn lại ở đây là một tòa nhà một tầng xây dở, bao quanh bởi ngổn ngang sắt vụn và bê tông được bao vây bởi tùm lum cây dại dưới chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-anh-co-mau-gi/2608927/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.