Nước bắn tung tóe quanh chân Nguyễn Văn Trường khi hắn lội qua những con phố ngập úng. Cơn thịnh nộ của bầu trời nhấn chìm cả thành phố trong những con lũ xiết không ngừng mỗi khi bão về. Một cơn bão khác đang ập đến, đôi ba cái cây đổ rạp chắn ngang con đường phía trước, và nước đã ngập đến khuỷu chân Trường rồi. Không có xe nào chạy nổi giữa thời tiết này cả. Vì thế, Trường lội nước. Suốt mười cây số.
Gã nhảy qua cái cây chắn trước mặt. Gạt nước đọng khỏi mũ áo mưa, gã hướng ánh mắt về phía biển hiệu đèn nê-ông nhấp nháy đằng xa. Biển hiệu ghi Khách sạn Bốn Sao Đại Dương. Nó thuộc sở hữu của Đại ca. Những khu phố do bang Gấu xám sở hữu luôn tráng lệ, nhất là so sánh với những mái nhà đất dựng cột tre nơi nửa bên kia thị trấn.
Không một kẻ bình thường nào lại rời khỏi nhà vào ngày hôm đó, và cũng không một người tỉnh táo nào lại bắt kẻ khác đến chỗ của mình. Tuy nhiên, Trường vẫn được triệu tập. Và được triệu tập có nghĩa là ngay cả khi trời trút nước như thể trăm năm chưa được mưa, gã hãy đeo ủng vào, mặc áo mưa, rồi lội ngược chiều gió mà đến.
Gã gật đầu với một tên đàn em trong bộ đồng phục hầu phòng đang đứng ở lối vào khách sạn. Người đàn ông đó mở cửa cho gã, nói nhỏ, "Hãy lựa lời mà nói đấy, Anh cả."
Trường bước vào sảnh chính của khách sạn, được ngăn cách bởi những tấm bình phong tạo thành lối đi giữa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giong-anh-co-mau-gi/2608907/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.