Ngồi trong buổi cơm thịnh soạn do ngọc hân tự tay nấu, ông hà phàm như đứa trẻ vừa ăn vừa khen ngon làm vợ không ngừng cười híp mắt.
Cô con gái bên cạnh thì lại quá mất hình tượng, ngồi ngay cạnh mẹ, tay trái vẫn chưa chịu buông ra, còn tay phải thì không ngừng gắp.
Gắp cho mẹ rồi gắp cho mình, vừa gắp vừa ăn tất bật đến nỗi hạt cơm yêu quý cũng bị cô dụ dỗ bám lên má.
Nhìn thấy vậy từ lâu, nhưng cả 2 vợ chồng đều thống nhất mặc kệ.
Dù đó không phải là lịch sự và thùy mỵ mà con gái nên có, nhưng nó là sự hồn nhiên không dễ có của tuổi trẻ.
Đặc biệt là trong đó còn là sự đáng yêu. Mà chỉ có người làm cha mẹ mới thích thưởng thức
Từ lần được phù lục trị bệnh, sức khỏe của ngọc hân đã ổn đinh 1 cách thần kỳ, thậm chí tất cả máy móc đo lường, khám bệnh của viện cũng đều đưa ra 1 kết quả...
Khỏe mạnh bình thường
Điều đó chính là điều thần kỳ nhất trong cả cuộc đời gia đình họ, đồng thời lại càng khiến gia đình này như đón mùa xuân mới, vui vẻ quên cả trời đất
Bệnh viện bắt ở lại 1 ngày theo dõi, cho nên đến hôm nay mới được về, vừa về ngọc hân liền bỏ mặc mọi kháng nghị của 2 cha con mà đi chợ xuống bếp.
Tất nhiên cha con họ kháng nghị không phải là vì bà nấu ăn dở, ngược lại bà nấu ăn cực ngon. Chỉ tại vừa xuất viện đã đi chợ nấu ăn, sức khỏe sợ là không đảm bảo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/4133/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.