Nhìn thấy cha nằm thiếp đi trên giường mẹ, giọt nước mắt còn vương trên gò má. Trí tim Thu như thắt lại, nước mắt trực trào.
Thu nghẹn ngào đặt hộp cơm xuống rôi đến bên cạnh cha, khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt
Cô đau đơn đến bên giường nắm bàn tay mềm nhũn của mẹ.
Trong trạng thái nửa thực vật, mẹ cô đã gần như đã chết, sở dĩ tim còn đập đó là do máy móc trợ giúp mà thôi.
"Hân...em...em phải không...ha...em tỉnh rồi phải không....hjhj....ah...oaaa..huhu...em.." trong giọng nói mớ đầy chua sót của hà phàm.
Lúc lại cười lúc lại khóc, nghẹn ngào như con thú bị tổn thương. Khóc lóc rét lạnh trong đem tối cô quạnh.
Thu ôm chầm lấy người cha gầy gò, ôm chặt vào lòng, 2 cha con run rẩy bi thương trên giường bệnh.
"Thu...con..con bớt đau thương...mẹ con...sẽ tỉnh lại thôi...sẽ tỉnh mà.."
"Oaaaâ....aahhh..." thu khoc lớn
"Rồi gia đình chúng ta sẽ lại..lại như xưa..nín đi con...ngoan..." ông khuyên con nín khóc, nhưng tiếc rằng chính ông cũng phải đang mếu máo để nói ra điều đó.
Lời nói mếu với kẻ khóc thì làm gì có sức thuyết phục được.
Nhưng trong lúc bi thương thăm thẳm này, không hiểu sao bỗng nhiên thu lại nhớ tới 1 người.
1 người con trai, không hiểu sao tự nhiên trái tim lại hơi ấm áp lại.
Khuôn mặt hắn, nét mặt, nụ cười..cử chỉ...lời nói...ah...và cả...lá phù.
Miệng cô nín khóc ngay, nhanh như 1 diễn viên chuyên nghiệp vừa kết thúc vai diễn. Mắt cô mông lung, mờ mịt rồi lại như hé ra tia hi vọng.
Người cha bên cạnh cũng bất ngờ, ta nãy giờ khuyên răn muốn chết, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gioi-than/4132/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.